Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1201

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Ngay cả khi Phương Mật chết cũng không ngờ được, Nam Bá Thiên sẽ kiếm một người thay thế.Trong nhiều năm như vậy, anh ta lại không phát hiện ra bất kỳ điều gì.“Tha cho mày?”Nam Bá Thiên cúi đầu nhìn Phương Mật, giọng điệu sắc bén, hừ lên một tiếng: “Khi mày giết người thay thế của tao, có từng nghĩ qua buông tha cho tao không?”Cả người Phương Mật run lên, không dám lên tiếng.Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ buông tha cho Nam Bá Thiên, để sinh tồn trong cái thế giới này thì nhất định phải tàn nhẫn, bạn cho người ta cơ hội, nhưng người khác sẽ không cho bạn cơ hội đâu!Phương Mật nghẹn ngào, muốn giải thích điều gì đó nhưng bây giờ lại không thể giải thích bất cứ thứ gì cả.Khi anh ta một chân dẫm chết người thay thế của Nam Bá Thiên thì đã biết rằng, hôm nay mình chắc chắn sẽ chết!Anh ta còn có thể nói gì sao?Nam Bá Thiên đứng dậy, đi đến trước mặt Phương Mật, khiến cho Phương Mật sợ hãi đến mức cả người run lên!Anh ta cảm thấy bản thân rốt cuộc vẫn chỉ là một con kiến, là một con chó bên cạnh Nam Bá Thiên, lúc này đang quỳ ở đây, thậm chí không có chút dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn Nam Bá Thiên.“Thứ vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát.”Nam Bá Thiên nói.Ông ta quay đầu lại, nhìn xung quanh: “Đi ra đây hết đi” Vừa mới dứt lời, một vài bóng người chậm rãi bước ra.Phương Mật ngẩng đầu lên nhìn, thấy có vài người mặc áo dài và đeo mặt nạ đang bước ra.Khí chất trên người họ vô cùng mạnh!Phương Mật chỉ liếc nhìn họ một cái thôi, lập tức cảm thấy toàn thân mình run rẩy đến mức không thể kiểm soát được!Những gã này thực sự là ai thế?“Chỉ với sức mạnh như vậy mà muốn giết Giang Ninh?”Một trong số họ, liếc nhìn Phương Mật với vẻ khinh thường: “Không tự lượng sức mình!”Họ không quan tâm đ ến Giang Ninh, nhưng cũng không xem thường giống như Phương Mật vậy.Một Giang Ninh có thể khuấy ***** hình ở miền Bắc, có thể tiêu diệt nhiều dòng dõi danh giá quyền thế, là có thể dễ dàng đối phó như vậy sao?Thực sự là một trò đùa!Phương Mật nghẹn ngào nơi cổ họng, ừng ực vang lên, cố gắng nuốt nước bọt.Những tên này… rốt cuộc là thánh thân phương nào vậy!Nam Bá Thiên nhìn những người này rồi bình thản nói: “Cái mạng của anh ta, tạm thời vẫn còn hữu ích, Giang Ninh hiện giờ đang ở đảo Càn Khôn, cậu ấy không biết gì, có lế, có thể giúp được các người.”Những người này không lên tiếng.“Nhưng mà, tôi có thể nhận được gì?”Trên khuôn mặt của Nam Bá Thiên không có chút tham lam nào, nhưng giọng điệu của ông ta, lại khiến cho Phương Mật cảm thấy, ông ta tham lam biết nhường nào!

Ngay cả khi Phương Mật chết cũng không ngờ được, Nam Bá Thiên sẽ kiếm một người thay thế.

Trong nhiều năm như vậy, anh ta lại không phát hiện ra bất kỳ điều gì.

“Tha cho mày?”

Nam Bá Thiên cúi đầu nhìn Phương Mật, giọng điệu sắc bén, hừ lên một tiếng: “Khi mày giết người thay thế của tao, có từng nghĩ qua buông tha cho tao không?”

Cả người Phương Mật run lên, không dám lên tiếng.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ buông tha cho Nam Bá Thiên, để sinh tồn trong cái thế giới này thì nhất định phải tàn nhẫn, bạn cho người ta cơ hội, nhưng người khác sẽ không cho bạn cơ hội đâu!

Phương Mật nghẹn ngào, muốn giải thích điều gì đó nhưng bây giờ lại không thể giải thích bất cứ thứ gì cả.

Khi anh ta một chân dẫm chết người thay thế của Nam Bá Thiên thì đã biết rằng, hôm nay mình chắc chắn sẽ chết!

Anh ta còn có thể nói gì sao?

Nam Bá Thiên đứng dậy, đi đến trước mặt Phương Mật, khiến cho Phương Mật sợ hãi đến mức cả người run lên!

Anh ta cảm thấy bản thân rốt cuộc vẫn chỉ là một con kiến, là một con chó bên cạnh Nam Bá Thiên, lúc này đang quỳ ở đây, thậm chí không có chút dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn Nam Bá Thiên.

“Thứ vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát.”

Nam Bá Thiên nói.

Ông ta quay đầu lại, nhìn xung quanh: “Đi ra đây hết đi” Vừa mới dứt lời, một vài bóng người chậm rãi bước ra.

Phương Mật ngẩng đầu lên nhìn, thấy có vài người mặc áo dài và đeo mặt nạ đang bước ra.

Khí chất trên người họ vô cùng mạnh!

Phương Mật chỉ liếc nhìn họ một cái thôi, lập tức cảm thấy toàn thân mình run rẩy đến mức không thể kiểm soát được!

Những gã này thực sự là ai thế?

“Chỉ với sức mạnh như vậy mà muốn giết Giang Ninh?”

Một trong số họ, liếc nhìn Phương Mật với vẻ khinh thường: “Không tự lượng sức mình!”

Họ không quan tâm đ ến Giang Ninh, nhưng cũng không xem thường giống như Phương Mật vậy.

Một Giang Ninh có thể khuấy ***** hình ở miền Bắc, có thể tiêu diệt nhiều dòng dõi danh giá quyền thế, là có thể dễ dàng đối phó như vậy sao?

Thực sự là một trò đùa!

Phương Mật nghẹn ngào nơi cổ họng, ừng ực vang lên, cố gắng nuốt nước bọt.

Những tên này… rốt cuộc là thánh thân phương nào vậy!

Nam Bá Thiên nhìn những người này rồi bình thản nói: “Cái mạng của anh ta, tạm thời vẫn còn hữu ích, Giang Ninh hiện giờ đang ở đảo Càn Khôn, cậu ấy không biết gì, có lế, có thể giúp được các người.”

Những người này không lên tiếng.

“Nhưng mà, tôi có thể nhận được gì?”

Trên khuôn mặt của Nam Bá Thiên không có chút tham lam nào, nhưng giọng điệu của ông ta, lại khiến cho Phương Mật cảm thấy, ông ta tham lam biết nhường nào!

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Ngay cả khi Phương Mật chết cũng không ngờ được, Nam Bá Thiên sẽ kiếm một người thay thế.Trong nhiều năm như vậy, anh ta lại không phát hiện ra bất kỳ điều gì.“Tha cho mày?”Nam Bá Thiên cúi đầu nhìn Phương Mật, giọng điệu sắc bén, hừ lên một tiếng: “Khi mày giết người thay thế của tao, có từng nghĩ qua buông tha cho tao không?”Cả người Phương Mật run lên, không dám lên tiếng.Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ buông tha cho Nam Bá Thiên, để sinh tồn trong cái thế giới này thì nhất định phải tàn nhẫn, bạn cho người ta cơ hội, nhưng người khác sẽ không cho bạn cơ hội đâu!Phương Mật nghẹn ngào, muốn giải thích điều gì đó nhưng bây giờ lại không thể giải thích bất cứ thứ gì cả.Khi anh ta một chân dẫm chết người thay thế của Nam Bá Thiên thì đã biết rằng, hôm nay mình chắc chắn sẽ chết!Anh ta còn có thể nói gì sao?Nam Bá Thiên đứng dậy, đi đến trước mặt Phương Mật, khiến cho Phương Mật sợ hãi đến mức cả người run lên!Anh ta cảm thấy bản thân rốt cuộc vẫn chỉ là một con kiến, là một con chó bên cạnh Nam Bá Thiên, lúc này đang quỳ ở đây, thậm chí không có chút dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn Nam Bá Thiên.“Thứ vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát.”Nam Bá Thiên nói.Ông ta quay đầu lại, nhìn xung quanh: “Đi ra đây hết đi” Vừa mới dứt lời, một vài bóng người chậm rãi bước ra.Phương Mật ngẩng đầu lên nhìn, thấy có vài người mặc áo dài và đeo mặt nạ đang bước ra.Khí chất trên người họ vô cùng mạnh!Phương Mật chỉ liếc nhìn họ một cái thôi, lập tức cảm thấy toàn thân mình run rẩy đến mức không thể kiểm soát được!Những gã này thực sự là ai thế?“Chỉ với sức mạnh như vậy mà muốn giết Giang Ninh?”Một trong số họ, liếc nhìn Phương Mật với vẻ khinh thường: “Không tự lượng sức mình!”Họ không quan tâm đ ến Giang Ninh, nhưng cũng không xem thường giống như Phương Mật vậy.Một Giang Ninh có thể khuấy ***** hình ở miền Bắc, có thể tiêu diệt nhiều dòng dõi danh giá quyền thế, là có thể dễ dàng đối phó như vậy sao?Thực sự là một trò đùa!Phương Mật nghẹn ngào nơi cổ họng, ừng ực vang lên, cố gắng nuốt nước bọt.Những tên này… rốt cuộc là thánh thân phương nào vậy!Nam Bá Thiên nhìn những người này rồi bình thản nói: “Cái mạng của anh ta, tạm thời vẫn còn hữu ích, Giang Ninh hiện giờ đang ở đảo Càn Khôn, cậu ấy không biết gì, có lế, có thể giúp được các người.”Những người này không lên tiếng.“Nhưng mà, tôi có thể nhận được gì?”Trên khuôn mặt của Nam Bá Thiên không có chút tham lam nào, nhưng giọng điệu của ông ta, lại khiến cho Phương Mật cảm thấy, ông ta tham lam biết nhường nào!

Chương 1201