Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1213
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Mới gọi một tiếng đã không kìm được mà khóc, chợt bước nhanh hai bước, nhào thẳng vào trong lòng Giang Ninh.“Em cảm động lắm!”Giang Ninh cười lớn, đưa tay ôm Lâm Vũ Chân thật chặt.“Thích không? Đây là bất ngờ mà anh tặng cho em”“Thích! Thích lắm! Cực kỳ thích!”Hai tay Lâm Vũ Chân vẫn ôm lấy eo của Giang Ninh, không chịu buông ra, dường như muốn dùng hết sức mình, hận không thể nhập bản thân mình vào trong thân thể của Giang Ninh.“Em… vừa nấy em quên mất mình đọc tên anh bao nhiêu lần rồi” Lâm Vũ Chân ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, cô thật sự không ngờ kiểu người cứng rắn như Giang Ninh còn có một mặt mềm mại như vậy.Bất ngờ mà anh chuẩn bị cho cô, cô thật sự rất thích.“Em đọc lại một lần nữa có được không?”Cô lo mình đọc tên Giang Ninh không đủ nhiều, đá duyên Tam Sinh sẽ không nghe được lời trong lòng cô.“Đủ rồi! Đủ rồi!”Giang Ninh hít sâu một hơi rồi cười lớn: “Cô nhóc ngốc, đá duyên Tam Sinh này nghe đủ lắm rồi, có lẽ đã nghe tên anh đến phiền chết mất”“Nếu như em còn đọc tiếp, chỉ sợ nó không còn kiên nhãn mà nghe nữa”“Được, em không đọc, không đọc!”Hai người ôm chặt nhau, mặc cho pháo hoa sắc màu rực rỡ kia dần dần tiêu tan.Giang Ninh biết, những thứ này, cả đời Lâm Vũ Chân cũng sẽ không quên.Bóng đêm dần dần buông xuống.Trên bờ biển bùng lên một ngọn lửa, ánh lửa chiếu sáng gương mặt của mấy người.Lâm Vũ Chân tựa vào trên bờ vai Giang Ninh, cơ thể hơi co rụt lại, gió biển đêm quả thật có hơi lạnh.“Ôi mẹ ơi! Anh Cẩu! Em muốn gọi anh là Ông Cẩu!”Tô Vân suýt nữa đã nhảy dựng lên, nhận lấy đùi gà mà anh Cẩu đã nướng xong: “Sao cái gì anh cũng biết thế?”Đến cả nướng đồ ăn mà anh Cẩu cũng thành thạo như vậy, cái màu này, mùi thơm này, cảm giác này…“Cái Bang chúng tôi…”Anh Cẩu dựng thẳng lưng, học y hệt dáng vẻ trước kia của Giang Ninh, nhưng còn chưa nói xong Giang Ninh đã ném sang một chiếc dép lê.“Quy tắc của Cái Bang, khi ở ngoài không được để lộ thân phận” Hai người Lâm Vũ Chân và Tô Vân đều không nhịn được mà bật cười.Đêm nay thật sự rất đẹp.Giang Ninh đã sắp xếp xong xuôi từ lâu, bọn họ sẽ cắm trại ở ngay trên bờ biển, chờ đợi để ngắm hoàng hôn.Tô Vân đã ăn no từ sớm rồi chui vào trong lều vải ngủ, còn anh Cẩu thì đứng ở đằng xa nhìn chăm chằm, tuần tra động tĩnh ở bốn phía.Mà Giang Ninh thì ngồi ở đó, Lâm Vũ Chân tựa vào trong lòng anh, không muốn ngủ chút nào.
Mới gọi một tiếng đã không kìm được mà khóc, chợt bước nhanh hai bước, nhào thẳng vào trong lòng Giang Ninh.
“Em cảm động lắm!”
Giang Ninh cười lớn, đưa tay ôm Lâm Vũ Chân thật chặt.
“Thích không? Đây là bất ngờ mà anh tặng cho em”
“Thích! Thích lắm! Cực kỳ thích!”
Hai tay Lâm Vũ Chân vẫn ôm lấy eo của Giang Ninh, không chịu buông ra, dường như muốn dùng hết sức mình, hận không thể nhập bản thân mình vào trong thân thể của Giang Ninh.
“Em… vừa nấy em quên mất mình đọc tên anh bao nhiêu lần rồi” Lâm Vũ Chân ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, cô thật sự không ngờ kiểu người cứng rắn như Giang Ninh còn có một mặt mềm mại như vậy.
Bất ngờ mà anh chuẩn bị cho cô, cô thật sự rất thích.
“Em đọc lại một lần nữa có được không?”
Cô lo mình đọc tên Giang Ninh không đủ nhiều, đá duyên Tam Sinh sẽ không nghe được lời trong lòng cô.
“Đủ rồi! Đủ rồi!”
Giang Ninh hít sâu một hơi rồi cười lớn: “Cô nhóc ngốc, đá duyên Tam Sinh này nghe đủ lắm rồi, có lẽ đã nghe tên anh đến phiền chết mất”
“Nếu như em còn đọc tiếp, chỉ sợ nó không còn kiên nhãn mà nghe nữa”
“Được, em không đọc, không đọc!”
Hai người ôm chặt nhau, mặc cho pháo hoa sắc màu rực rỡ kia dần dần tiêu tan.
Giang Ninh biết, những thứ này, cả đời Lâm Vũ Chân cũng sẽ không quên.
Bóng đêm dần dần buông xuống.
Trên bờ biển bùng lên một ngọn lửa, ánh lửa chiếu sáng gương mặt của mấy người.
Lâm Vũ Chân tựa vào trên bờ vai Giang Ninh, cơ thể hơi co rụt lại, gió biển đêm quả thật có hơi lạnh.
“Ôi mẹ ơi! Anh Cẩu! Em muốn gọi anh là Ông Cẩu!”
Tô Vân suýt nữa đã nhảy dựng lên, nhận lấy đùi gà mà anh Cẩu đã nướng xong: “Sao cái gì anh cũng biết thế?”
Đến cả nướng đồ ăn mà anh Cẩu cũng thành thạo như vậy, cái màu này, mùi thơm này, cảm giác này…
“Cái Bang chúng tôi…”
Anh Cẩu dựng thẳng lưng, học y hệt dáng vẻ trước kia của Giang Ninh, nhưng còn chưa nói xong Giang Ninh đã ném sang một chiếc dép lê.
“Quy tắc của Cái Bang, khi ở ngoài không được để lộ thân phận” Hai người Lâm Vũ Chân và Tô Vân đều không nhịn được mà bật cười.
Đêm nay thật sự rất đẹp.
Giang Ninh đã sắp xếp xong xuôi từ lâu, bọn họ sẽ cắm trại ở ngay trên bờ biển, chờ đợi để ngắm hoàng hôn.
Tô Vân đã ăn no từ sớm rồi chui vào trong lều vải ngủ, còn anh Cẩu thì đứng ở đằng xa nhìn chăm chằm, tuần tra động tĩnh ở bốn phía.
Mà Giang Ninh thì ngồi ở đó, Lâm Vũ Chân tựa vào trong lòng anh, không muốn ngủ chút nào.
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Mới gọi một tiếng đã không kìm được mà khóc, chợt bước nhanh hai bước, nhào thẳng vào trong lòng Giang Ninh.“Em cảm động lắm!”Giang Ninh cười lớn, đưa tay ôm Lâm Vũ Chân thật chặt.“Thích không? Đây là bất ngờ mà anh tặng cho em”“Thích! Thích lắm! Cực kỳ thích!”Hai tay Lâm Vũ Chân vẫn ôm lấy eo của Giang Ninh, không chịu buông ra, dường như muốn dùng hết sức mình, hận không thể nhập bản thân mình vào trong thân thể của Giang Ninh.“Em… vừa nấy em quên mất mình đọc tên anh bao nhiêu lần rồi” Lâm Vũ Chân ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, cô thật sự không ngờ kiểu người cứng rắn như Giang Ninh còn có một mặt mềm mại như vậy.Bất ngờ mà anh chuẩn bị cho cô, cô thật sự rất thích.“Em đọc lại một lần nữa có được không?”Cô lo mình đọc tên Giang Ninh không đủ nhiều, đá duyên Tam Sinh sẽ không nghe được lời trong lòng cô.“Đủ rồi! Đủ rồi!”Giang Ninh hít sâu một hơi rồi cười lớn: “Cô nhóc ngốc, đá duyên Tam Sinh này nghe đủ lắm rồi, có lẽ đã nghe tên anh đến phiền chết mất”“Nếu như em còn đọc tiếp, chỉ sợ nó không còn kiên nhãn mà nghe nữa”“Được, em không đọc, không đọc!”Hai người ôm chặt nhau, mặc cho pháo hoa sắc màu rực rỡ kia dần dần tiêu tan.Giang Ninh biết, những thứ này, cả đời Lâm Vũ Chân cũng sẽ không quên.Bóng đêm dần dần buông xuống.Trên bờ biển bùng lên một ngọn lửa, ánh lửa chiếu sáng gương mặt của mấy người.Lâm Vũ Chân tựa vào trên bờ vai Giang Ninh, cơ thể hơi co rụt lại, gió biển đêm quả thật có hơi lạnh.“Ôi mẹ ơi! Anh Cẩu! Em muốn gọi anh là Ông Cẩu!”Tô Vân suýt nữa đã nhảy dựng lên, nhận lấy đùi gà mà anh Cẩu đã nướng xong: “Sao cái gì anh cũng biết thế?”Đến cả nướng đồ ăn mà anh Cẩu cũng thành thạo như vậy, cái màu này, mùi thơm này, cảm giác này…“Cái Bang chúng tôi…”Anh Cẩu dựng thẳng lưng, học y hệt dáng vẻ trước kia của Giang Ninh, nhưng còn chưa nói xong Giang Ninh đã ném sang một chiếc dép lê.“Quy tắc của Cái Bang, khi ở ngoài không được để lộ thân phận” Hai người Lâm Vũ Chân và Tô Vân đều không nhịn được mà bật cười.Đêm nay thật sự rất đẹp.Giang Ninh đã sắp xếp xong xuôi từ lâu, bọn họ sẽ cắm trại ở ngay trên bờ biển, chờ đợi để ngắm hoàng hôn.Tô Vân đã ăn no từ sớm rồi chui vào trong lều vải ngủ, còn anh Cẩu thì đứng ở đằng xa nhìn chăm chằm, tuần tra động tĩnh ở bốn phía.Mà Giang Ninh thì ngồi ở đó, Lâm Vũ Chân tựa vào trong lòng anh, không muốn ngủ chút nào.