Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1218
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Lâm Vũ Chân cầm điện thoại lên thì nhìn thấy một dãy số, cô không chút do dự liền nghe máy.Là thư ký Tiểu Triệu gọi tới, cô ấy biết cô đang hưởng tuần trăng mật mà vẫn gọi điện thoại tới làm phiền, xem ra là có chuyện gì đó khẩn cấp.Huống chỉ, tín hiệu ở nơi này cũng không tốt, không biết là mất bao lâu thì điện thoại mới có thể thông được, mất một lúc thì Lâm Vũ Chân mới hiểu được thật sự có việc gấp.“Cô nói gì cơ?”Cô khẽ cau mày, dường như cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Có một đơn kiện muốn tố cáo chúng ta ư? Tại sao bọn họ lại ra mặt!”Lâm Vũ Chân vô cùng tức giận, sắc mặt không vui đứng dậy.Cô làm sao có thể vui vẻ được nữa, bản thân cô đang đi hưởng tuần trăng mật du lịch mà lại có kẻ dám giở trò xấu sau lưng cô, lại còn vẫn dùng phương thức cũ như vậy.“Tôi biết rồi, mọi người mau xử lý trước đi, tôi sẽ nhanh chóng trở về” Sau khi ngắt kết nối, Lâm Vũ Chân quay đầu sang nhìn Giang Ninh.Cô thực sự không muốn để Giang Ninh phải thất vọng vì chuyện công việc của mình.Đây là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài chơi, tận hưởng tuần trăng mật.Thế nhưng đối với cô, Lâm thị rất quan trọng, đây là lý tưởng đồng thời cũng là mục tiêu của cô để cô có thể đứng ở bên cạnh Giang Ninh, là thứ quan trọng nhất.“Anh biết rồi, em không cần phải nói gì đâu.”Giang Ninh cười nói: “Nếu như chúng ta có thể ở bên nhau thì ngày nào cũng là tuần trăng mật” Đương nhiên anh biết, điều quan trọng nhất đối với Lâm Vũ Chân là gì.Cô cần sự tự tin, cần lý tưởng cùng với sự nghiệp của chính mình, đó là điều quan trọng nhất với cô cho nên cô lại càng hy vọng có thể thoải mái đứng ở bên cạnh anh.“Cảm ơn chồng yêu” Lâm Vũ Chân mím môi, có chút xấu hổ.Làm gì có chuyện đang hưởng thụ tuần trăng mật mà cô vẫn phải đi xử lý công việc, như vậy thì có khác gì cô đang xem nhẹ cảm thụ của Giang Ninh.Nhưng cô biết, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì Giang Ninh nhất định sẽ luôn ở bên cạnh cô.Hai người cũng không tiếp tục hưởng thụ cảm giác thoải mái trên biển nữa, lập tức xoay người trở về.Chuyện lần này mà Lâm thị gặp phải cũng không tính là nhỏ.Trong các vụ kiện, thắng thua là một chuyện, thế nhưng danh dự của công ty bị ảnh hưởng mới là chuyện Lâm Vũ Chân thực sự lo lắng.Khi xảy ra chuyện như thế này, cô không còn giữ được tâm trạng vui vẻ, thoải mái vui chơi nữa.Trở lại khách sạn, sau khi thu dọn đồ đạc xong, mấy người liền lập tức quay trở về Đông Hải.Trên đường trở về, Lâm Vũ Chân đã kể đại khái về chuyện xảy ra với Giang Ninh.Phiền toái lần này khiến cho Giang Ninh cảm thấy rất quen thuộc.“Slanka?”Giang Ninh dường như có chút ấn tượng với cái tên này.Từ khi Lâm thị tiến vào thị trường Thịnh Hải, chính là dãm lên đầu của Slanka mà đi, thế cục khi đó là do anh bố trí, thế nhưng sau đó Slanka đã tự mình gặp tổng đại lý của Thịnh Hải là Trần Cung.Thế nhưng sau đó Khương Lệ lại thay đổi, cản trở Lâm thị lấy dữ liệu liên quan trong ngành.
Lâm Vũ Chân cầm điện thoại lên thì nhìn thấy một dãy số, cô không chút do dự liền nghe máy.
Là thư ký Tiểu Triệu gọi tới, cô ấy biết cô đang hưởng tuần trăng mật mà vẫn gọi điện thoại tới làm phiền, xem ra là có chuyện gì đó khẩn cấp.
Huống chỉ, tín hiệu ở nơi này cũng không tốt, không biết là mất bao lâu thì điện thoại mới có thể thông được, mất một lúc thì Lâm Vũ Chân mới hiểu được thật sự có việc gấp.
“Cô nói gì cơ?”
Cô khẽ cau mày, dường như cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Có một đơn kiện muốn tố cáo chúng ta ư? Tại sao bọn họ lại ra mặt!”
Lâm Vũ Chân vô cùng tức giận, sắc mặt không vui đứng dậy.
Cô làm sao có thể vui vẻ được nữa, bản thân cô đang đi hưởng tuần trăng mật du lịch mà lại có kẻ dám giở trò xấu sau lưng cô, lại còn vẫn dùng phương thức cũ như vậy.
“Tôi biết rồi, mọi người mau xử lý trước đi, tôi sẽ nhanh chóng trở về” Sau khi ngắt kết nối, Lâm Vũ Chân quay đầu sang nhìn Giang Ninh.
Cô thực sự không muốn để Giang Ninh phải thất vọng vì chuyện công việc của mình.
Đây là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài chơi, tận hưởng tuần trăng mật.
Thế nhưng đối với cô, Lâm thị rất quan trọng, đây là lý tưởng đồng thời cũng là mục tiêu của cô để cô có thể đứng ở bên cạnh Giang Ninh, là thứ quan trọng nhất.
“Anh biết rồi, em không cần phải nói gì đâu.”
Giang Ninh cười nói: “Nếu như chúng ta có thể ở bên nhau thì ngày nào cũng là tuần trăng mật” Đương nhiên anh biết, điều quan trọng nhất đối với Lâm Vũ Chân là gì.
Cô cần sự tự tin, cần lý tưởng cùng với sự nghiệp của chính mình, đó là điều quan trọng nhất với cô cho nên cô lại càng hy vọng có thể thoải mái đứng ở bên cạnh anh.
“Cảm ơn chồng yêu” Lâm Vũ Chân mím môi, có chút xấu hổ.
Làm gì có chuyện đang hưởng thụ tuần trăng mật mà cô vẫn phải đi xử lý công việc, như vậy thì có khác gì cô đang xem nhẹ cảm thụ của Giang Ninh.
Nhưng cô biết, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì Giang Ninh nhất định sẽ luôn ở bên cạnh cô.
Hai người cũng không tiếp tục hưởng thụ cảm giác thoải mái trên biển nữa, lập tức xoay người trở về.
Chuyện lần này mà Lâm thị gặp phải cũng không tính là nhỏ.
Trong các vụ kiện, thắng thua là một chuyện, thế nhưng danh dự của công ty bị ảnh hưởng mới là chuyện Lâm Vũ Chân thực sự lo lắng.
Khi xảy ra chuyện như thế này, cô không còn giữ được tâm trạng vui vẻ, thoải mái vui chơi nữa.
Trở lại khách sạn, sau khi thu dọn đồ đạc xong, mấy người liền lập tức quay trở về Đông Hải.
Trên đường trở về, Lâm Vũ Chân đã kể đại khái về chuyện xảy ra với Giang Ninh.
Phiền toái lần này khiến cho Giang Ninh cảm thấy rất quen thuộc.
“Slanka?”
Giang Ninh dường như có chút ấn tượng với cái tên này.
Từ khi Lâm thị tiến vào thị trường Thịnh Hải, chính là dãm lên đầu của Slanka mà đi, thế cục khi đó là do anh bố trí, thế nhưng sau đó Slanka đã tự mình gặp tổng đại lý của Thịnh Hải là Trần Cung.
Thế nhưng sau đó Khương Lệ lại thay đổi, cản trở Lâm thị lấy dữ liệu liên quan trong ngành.
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Lâm Vũ Chân cầm điện thoại lên thì nhìn thấy một dãy số, cô không chút do dự liền nghe máy.Là thư ký Tiểu Triệu gọi tới, cô ấy biết cô đang hưởng tuần trăng mật mà vẫn gọi điện thoại tới làm phiền, xem ra là có chuyện gì đó khẩn cấp.Huống chỉ, tín hiệu ở nơi này cũng không tốt, không biết là mất bao lâu thì điện thoại mới có thể thông được, mất một lúc thì Lâm Vũ Chân mới hiểu được thật sự có việc gấp.“Cô nói gì cơ?”Cô khẽ cau mày, dường như cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Có một đơn kiện muốn tố cáo chúng ta ư? Tại sao bọn họ lại ra mặt!”Lâm Vũ Chân vô cùng tức giận, sắc mặt không vui đứng dậy.Cô làm sao có thể vui vẻ được nữa, bản thân cô đang đi hưởng tuần trăng mật du lịch mà lại có kẻ dám giở trò xấu sau lưng cô, lại còn vẫn dùng phương thức cũ như vậy.“Tôi biết rồi, mọi người mau xử lý trước đi, tôi sẽ nhanh chóng trở về” Sau khi ngắt kết nối, Lâm Vũ Chân quay đầu sang nhìn Giang Ninh.Cô thực sự không muốn để Giang Ninh phải thất vọng vì chuyện công việc của mình.Đây là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài chơi, tận hưởng tuần trăng mật.Thế nhưng đối với cô, Lâm thị rất quan trọng, đây là lý tưởng đồng thời cũng là mục tiêu của cô để cô có thể đứng ở bên cạnh Giang Ninh, là thứ quan trọng nhất.“Anh biết rồi, em không cần phải nói gì đâu.”Giang Ninh cười nói: “Nếu như chúng ta có thể ở bên nhau thì ngày nào cũng là tuần trăng mật” Đương nhiên anh biết, điều quan trọng nhất đối với Lâm Vũ Chân là gì.Cô cần sự tự tin, cần lý tưởng cùng với sự nghiệp của chính mình, đó là điều quan trọng nhất với cô cho nên cô lại càng hy vọng có thể thoải mái đứng ở bên cạnh anh.“Cảm ơn chồng yêu” Lâm Vũ Chân mím môi, có chút xấu hổ.Làm gì có chuyện đang hưởng thụ tuần trăng mật mà cô vẫn phải đi xử lý công việc, như vậy thì có khác gì cô đang xem nhẹ cảm thụ của Giang Ninh.Nhưng cô biết, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì Giang Ninh nhất định sẽ luôn ở bên cạnh cô.Hai người cũng không tiếp tục hưởng thụ cảm giác thoải mái trên biển nữa, lập tức xoay người trở về.Chuyện lần này mà Lâm thị gặp phải cũng không tính là nhỏ.Trong các vụ kiện, thắng thua là một chuyện, thế nhưng danh dự của công ty bị ảnh hưởng mới là chuyện Lâm Vũ Chân thực sự lo lắng.Khi xảy ra chuyện như thế này, cô không còn giữ được tâm trạng vui vẻ, thoải mái vui chơi nữa.Trở lại khách sạn, sau khi thu dọn đồ đạc xong, mấy người liền lập tức quay trở về Đông Hải.Trên đường trở về, Lâm Vũ Chân đã kể đại khái về chuyện xảy ra với Giang Ninh.Phiền toái lần này khiến cho Giang Ninh cảm thấy rất quen thuộc.“Slanka?”Giang Ninh dường như có chút ấn tượng với cái tên này.Từ khi Lâm thị tiến vào thị trường Thịnh Hải, chính là dãm lên đầu của Slanka mà đi, thế cục khi đó là do anh bố trí, thế nhưng sau đó Slanka đã tự mình gặp tổng đại lý của Thịnh Hải là Trần Cung.Thế nhưng sau đó Khương Lệ lại thay đổi, cản trở Lâm thị lấy dữ liệu liên quan trong ngành.