Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1260

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Cả người Bảo Mạc Nhĩ run lên, dùng giọng nói run rẩy hỏi anh: “Cậu… cậu muốn làm gì tôi hả?”Anh ta căn chặt răng, nhìn chòng chọc vào Giang Ninh, trong con ngươi ấy có thể thấy rõ vẻ không cam lòng và tức giận.“Tôi là người của nhà họ Bảo! Tôi nói cho cậu biết, cậu mà dám động vào tôi…”“Chát!”Căn bản Giang Ninh không cho anh ta có cơ hội nói chuyện, lại là một cái tát nữa, trực tiếp khiến mấy chiếc răng của Bảo Mạc Nhĩ đều bay văng ra ngoài.“Nói! Mày có quan hệ gì với môn phái ẩn danh?”Đầu tiên là người của Bảo Mạc Nhĩ đến giết anh và Lâm Vũ Chân, người đến tiếp theo lại là người của môn phái ẩn danh. Nếu như nói giữa hai bên chẳng có quan hệ gì, Giang Ninh chẳng bao giờ tin.Nghe thấy bốn chữ môn phái ẩn danh này, Bảo Mạc Nhĩ chỉ cắn chặt răng không nói một tiếng nào.“Cậu đang uy ***** tôi sao?”“Chát!”Giang Ninh lại tặng cho anh ta thêm một cái tát nữa, lần này Bảo Mạc Nhĩ hét lên một tiếng thật thảm thiết, miệng cũng chảy đầy máu.“Uy *****? Tao không uy ***** mày!”Giang Ninh lạnh lùng nói: “Mày dám ra tay với Vũ Chân chính là tội đáng chết!”“Hiện giờ, mày càng tranh thủ thì càng khiến cho bản thân mày có thể chết càng đau khổ hơn thôi!”Ý muốn giết người lạnh lẽo kia toát ra từ người anh khiến cho Bảo Mạc Nhĩ cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi.Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ nghĩ lại có người dám đối phó người nhà họ Bảo của anh ta.Tên Giang Ninh này chẳng qua chỉ là một thằng ở rể của Lâm thị, dù cho có là Lâm thị thì làm được gì cơ chứ? Đó cũng chỉ là một công ty nhỏ bé, trong mắt nhà họ Bảo của anh ta, kia cũng chỉ như một con giun dế nhỏ bé mà thôi.Nhưng hiện tại, vậy mà Giang Ninh lại dám giết anh ta!“Cậu, cậu đừng làm chuyện xẵng bậy!”Bảo Mạc Nhĩ hét to: “Tôi là người nhà họ Bảo… tôi là… ÁI” Giang Ninh không cho anh ta có cơ hội nói nhảm nhiều lời, mấy cái tát bay đến khiến cơ mặt của Bảo Mạc Nhĩ như biến dạng.“A Cẩu!”Giang Ninh quát lên.“Cóm “Tra hỏi ra những chuyện liên quan đến môn phái ẩn danh, tất cả mọi thứ mà anh ta biết cho tôi!”Giang Ninh không có quá nhiều sự kiên nhãn như vậy, anh càng không quan tâm đ ến Bảo Mạc Nhĩ này là người họ Bảo gì gì đó.Bất kỳ ai dám ra tay với Lâm Vũ Chân của ông đây, dù cho là chủ thượng đi chăng nữa, Giang Ninh cũng sẽ vặn cổ ông ta xuống!Anh đè nén ý muốn điên cuồng giết người trong lòng mình xuống, đi ra ngoài sân thượng lấy một điếu thuốc ra, sau khi châm lửa rồi hít mạnh một hơi.“A Phil” Giang Ninh gọi điện thoại, cho dù hiện tại là đêm khuya A Phi cũng tiếp máy ngay lập tức.“Lập tức phong tỏa tất cả tuyến đường giao thông ở phía Bắc, nếu như phát hiện người của môn phái ẩn danh thì báo cho tôi biết ngay lập tức!”

Cả người Bảo Mạc Nhĩ run lên, dùng giọng nói run rẩy hỏi anh: “Cậu… cậu muốn làm gì tôi hả?”

Anh ta căn chặt răng, nhìn chòng chọc vào Giang Ninh, trong con ngươi ấy có thể thấy rõ vẻ không cam lòng và tức giận.

“Tôi là người của nhà họ Bảo! Tôi nói cho cậu biết, cậu mà dám động vào tôi…”

“Chát!”

Căn bản Giang Ninh không cho anh ta có cơ hội nói chuyện, lại là một cái tát nữa, trực tiếp khiến mấy chiếc răng của Bảo Mạc Nhĩ đều bay văng ra ngoài.

“Nói! Mày có quan hệ gì với môn phái ẩn danh?”

Đầu tiên là người của Bảo Mạc Nhĩ đến giết anh và Lâm Vũ Chân, người đến tiếp theo lại là người của môn phái ẩn danh. Nếu như nói giữa hai bên chẳng có quan hệ gì, Giang Ninh chẳng bao giờ tin.

Nghe thấy bốn chữ môn phái ẩn danh này, Bảo Mạc Nhĩ chỉ cắn chặt răng không nói một tiếng nào.

“Cậu đang uy ***** tôi sao?”

“Chát!”

Giang Ninh lại tặng cho anh ta thêm một cái tát nữa, lần này Bảo Mạc Nhĩ hét lên một tiếng thật thảm thiết, miệng cũng chảy đầy máu.

“Uy *****? Tao không uy ***** mày!”

Giang Ninh lạnh lùng nói: “Mày dám ra tay với Vũ Chân chính là tội đáng chết!”

“Hiện giờ, mày càng tranh thủ thì càng khiến cho bản thân mày có thể chết càng đau khổ hơn thôi!”

Ý muốn giết người lạnh lẽo kia toát ra từ người anh khiến cho Bảo Mạc Nhĩ cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi.

Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ nghĩ lại có người dám đối phó người nhà họ Bảo của anh ta.

Tên Giang Ninh này chẳng qua chỉ là một thằng ở rể của Lâm thị, dù cho có là Lâm thị thì làm được gì cơ chứ? Đó cũng chỉ là một công ty nhỏ bé, trong mắt nhà họ Bảo của anh ta, kia cũng chỉ như một con giun dế nhỏ bé mà thôi.

Nhưng hiện tại, vậy mà Giang Ninh lại dám giết anh ta!

“Cậu, cậu đừng làm chuyện xẵng bậy!”

Bảo Mạc Nhĩ hét to: “Tôi là người nhà họ Bảo… tôi là… ÁI” Giang Ninh không cho anh ta có cơ hội nói nhảm nhiều lời, mấy cái tát bay đến khiến cơ mặt của Bảo Mạc Nhĩ như biến dạng.

“A Cẩu!”

Giang Ninh quát lên.

“Cóm “Tra hỏi ra những chuyện liên quan đến môn phái ẩn danh, tất cả mọi thứ mà anh ta biết cho tôi!”

Giang Ninh không có quá nhiều sự kiên nhãn như vậy, anh càng không quan tâm đ ến Bảo Mạc Nhĩ này là người họ Bảo gì gì đó.

Bất kỳ ai dám ra tay với Lâm Vũ Chân của ông đây, dù cho là chủ thượng đi chăng nữa, Giang Ninh cũng sẽ vặn cổ ông ta xuống!

Anh đè nén ý muốn điên cuồng giết người trong lòng mình xuống, đi ra ngoài sân thượng lấy một điếu thuốc ra, sau khi châm lửa rồi hít mạnh một hơi.

“A Phil” Giang Ninh gọi điện thoại, cho dù hiện tại là đêm khuya A Phi cũng tiếp máy ngay lập tức.

“Lập tức phong tỏa tất cả tuyến đường giao thông ở phía Bắc, nếu như phát hiện người của môn phái ẩn danh thì báo cho tôi biết ngay lập tức!”

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Cả người Bảo Mạc Nhĩ run lên, dùng giọng nói run rẩy hỏi anh: “Cậu… cậu muốn làm gì tôi hả?”Anh ta căn chặt răng, nhìn chòng chọc vào Giang Ninh, trong con ngươi ấy có thể thấy rõ vẻ không cam lòng và tức giận.“Tôi là người của nhà họ Bảo! Tôi nói cho cậu biết, cậu mà dám động vào tôi…”“Chát!”Căn bản Giang Ninh không cho anh ta có cơ hội nói chuyện, lại là một cái tát nữa, trực tiếp khiến mấy chiếc răng của Bảo Mạc Nhĩ đều bay văng ra ngoài.“Nói! Mày có quan hệ gì với môn phái ẩn danh?”Đầu tiên là người của Bảo Mạc Nhĩ đến giết anh và Lâm Vũ Chân, người đến tiếp theo lại là người của môn phái ẩn danh. Nếu như nói giữa hai bên chẳng có quan hệ gì, Giang Ninh chẳng bao giờ tin.Nghe thấy bốn chữ môn phái ẩn danh này, Bảo Mạc Nhĩ chỉ cắn chặt răng không nói một tiếng nào.“Cậu đang uy ***** tôi sao?”“Chát!”Giang Ninh lại tặng cho anh ta thêm một cái tát nữa, lần này Bảo Mạc Nhĩ hét lên một tiếng thật thảm thiết, miệng cũng chảy đầy máu.“Uy *****? Tao không uy ***** mày!”Giang Ninh lạnh lùng nói: “Mày dám ra tay với Vũ Chân chính là tội đáng chết!”“Hiện giờ, mày càng tranh thủ thì càng khiến cho bản thân mày có thể chết càng đau khổ hơn thôi!”Ý muốn giết người lạnh lẽo kia toát ra từ người anh khiến cho Bảo Mạc Nhĩ cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi.Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ nghĩ lại có người dám đối phó người nhà họ Bảo của anh ta.Tên Giang Ninh này chẳng qua chỉ là một thằng ở rể của Lâm thị, dù cho có là Lâm thị thì làm được gì cơ chứ? Đó cũng chỉ là một công ty nhỏ bé, trong mắt nhà họ Bảo của anh ta, kia cũng chỉ như một con giun dế nhỏ bé mà thôi.Nhưng hiện tại, vậy mà Giang Ninh lại dám giết anh ta!“Cậu, cậu đừng làm chuyện xẵng bậy!”Bảo Mạc Nhĩ hét to: “Tôi là người nhà họ Bảo… tôi là… ÁI” Giang Ninh không cho anh ta có cơ hội nói nhảm nhiều lời, mấy cái tát bay đến khiến cơ mặt của Bảo Mạc Nhĩ như biến dạng.“A Cẩu!”Giang Ninh quát lên.“Cóm “Tra hỏi ra những chuyện liên quan đến môn phái ẩn danh, tất cả mọi thứ mà anh ta biết cho tôi!”Giang Ninh không có quá nhiều sự kiên nhãn như vậy, anh càng không quan tâm đ ến Bảo Mạc Nhĩ này là người họ Bảo gì gì đó.Bất kỳ ai dám ra tay với Lâm Vũ Chân của ông đây, dù cho là chủ thượng đi chăng nữa, Giang Ninh cũng sẽ vặn cổ ông ta xuống!Anh đè nén ý muốn điên cuồng giết người trong lòng mình xuống, đi ra ngoài sân thượng lấy một điếu thuốc ra, sau khi châm lửa rồi hít mạnh một hơi.“A Phil” Giang Ninh gọi điện thoại, cho dù hiện tại là đêm khuya A Phi cũng tiếp máy ngay lập tức.“Lập tức phong tỏa tất cả tuyến đường giao thông ở phía Bắc, nếu như phát hiện người của môn phái ẩn danh thì báo cho tôi biết ngay lập tức!”

Chương 1260