Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1319
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Lúc này, Bảo Vinh Đông đang ở phía trong phòng làm việc, sắc mặt ảm đang đang suy nghĩ biện pháp đối phó.Cho dù là Giang Ninh hay là áp lực từ gia tộc Slanka, ông †a đều không quan tâm. Điều ông quan tâm lúc này đó là Chủ thượng.Người đàn ông đáng sợ này, từ hai mươi năm trước đã rất mạnh mẽ làm người khác vừa trông thấy đã khiếp sợ. Vậy hai mươi năm qua đi có thể mạnh mẽ đến mức nào?Cho dù hiện tại trong tay ông ta đang nắm một trang quyền thuật cực đạo, nhưng trong lòng vẫn không có đủ tự tin dám đối đầu trực diện với Chủ thượng.Càng chứng kiến thủ đoạn của anh ta, Bảo Vinh Đông càng rõ người như vậy, hoặc là một đòn đánh chết, hoặc là…Đừng có mà đụng chạm vào!“Thật không ngờ rằng Giang Ninh này lại có thủ đoạn như vậy, Chủ thượng lại trái lại có thể bồi dưỡng người”.Bảo Vinh Đông tin chắc rằng Giang Ninh là người của Chủ thượng.Bằng không thì với thực lực của Chủ thượng trong nước làm gì có chỗ nào có cơ hội sống sót nào cho Giang Ninh.Trước khi Giang Ninh vùng dậy thì chắc chắn đã bị Chủ thượng bóp ch3t rồi.Nhưng hiện tại phải làm thế nào đây?Bảo Vinh Đông nghĩ không ra. Nhà họ bảo của hiện tại và Thanh môn giống như lâm vào ván cờ chết.Giang Ninh này quả là quá thủ đoạn.Tại thời điểm đó.Tổng bộ Thanh môn ở nước ngoài.Bên trong phòng họp rộng lớn, vị trí của môn chủ trống rỗng.Bảo Vinh Đông hiển nhiên là vắng mặt.Mà hai mươi vị đường chủ khác đều có mặt.“Tôi nói trước một câu, bất kể các người có quyết định như thế nào thì Trương Thiên Khai tôi nhịn không được nữa rồi. Bị người ta sỉ nhục như vậy, con mẹ nó quá uất ức rồi!” Long Đường đường chủ Trương Thiên Khai cười lạnh rồi quét mắt qua mọi người: “Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, ai dám đối xử với Thanh môn chúng ta như vậy? Ai dam?” Năm đó bọn họ vừa đến nước ngoài, không biết có bao nhiêu người muốn dẫm đạp lên bọn họ, nhưng chỉ trong thời gian ngắn vài tháng, bọn họ đã càn quét một trận!Cuối cùng có một chỗ đứng vững chắc!Bọn họ lúc đó có nhiều cao thủ, hơn nữa vô cùng đoàn kết. Không một ai dám tùy tiện trêu chọc vào bọn họ.Những năm gần đây, trong mấy thế lực lớn của thành phố cờ bạc, Thanh môn được xếp từ vị trí thứ ba trở lên.Bọn họ có đã lúc nào phải kìm nén đâu?Ở nước ngoài vẫn chưa lúc nào phải chịu qua sự chèn ép.Ngược lại bây giờ ở trong nước lại chịu sự chèn ép như vậy, lại còn bị sỉ nhục đến như thế. Ông ta còn phải nhẫn nhịn sao, không bằng tự sát cho xong!Nói xong, Trương Thiên Khai nhìn những vị đường chủ khác, biểu cảm trên mặt có phần không thay đổi.“Thanh môn thành lập gần trăm năm, bao nhiêu nguy cơ đều có thể vượt qua. Lần này..”“Lần này sao có thể xem là nguy cơ được chứ?” Đường chủ sảnh Rắn vẫn chưa nói gì, Trương Thiên khai đã trực tiếp cướp lời: “Chỉ là một tên nhóc cỏn con thôi đã trở thành nguy cơ rồi sao? Có phải là các người sợ rồi không?
Lúc này, Bảo Vinh Đông đang ở phía trong phòng làm việc, sắc mặt ảm đang đang suy nghĩ biện pháp đối phó.
Cho dù là Giang Ninh hay là áp lực từ gia tộc Slanka, ông †a đều không quan tâm. Điều ông quan tâm lúc này đó là Chủ thượng.
Người đàn ông đáng sợ này, từ hai mươi năm trước đã rất mạnh mẽ làm người khác vừa trông thấy đã khiếp sợ. Vậy hai mươi năm qua đi có thể mạnh mẽ đến mức nào?
Cho dù hiện tại trong tay ông ta đang nắm một trang quyền thuật cực đạo, nhưng trong lòng vẫn không có đủ tự tin dám đối đầu trực diện với Chủ thượng.
Càng chứng kiến thủ đoạn của anh ta, Bảo Vinh Đông càng rõ người như vậy, hoặc là một đòn đánh chết, hoặc là…Đừng có mà đụng chạm vào!
“Thật không ngờ rằng Giang Ninh này lại có thủ đoạn như vậy, Chủ thượng lại trái lại có thể bồi dưỡng người”.
Bảo Vinh Đông tin chắc rằng Giang Ninh là người của Chủ thượng.
Bằng không thì với thực lực của Chủ thượng trong nước làm gì có chỗ nào có cơ hội sống sót nào cho Giang Ninh.
Trước khi Giang Ninh vùng dậy thì chắc chắn đã bị Chủ thượng bóp ch3t rồi.
Nhưng hiện tại phải làm thế nào đây?
Bảo Vinh Đông nghĩ không ra. Nhà họ bảo của hiện tại và Thanh môn giống như lâm vào ván cờ chết.
Giang Ninh này quả là quá thủ đoạn.
Tại thời điểm đó.
Tổng bộ Thanh môn ở nước ngoài.
Bên trong phòng họp rộng lớn, vị trí của môn chủ trống rỗng.
Bảo Vinh Đông hiển nhiên là vắng mặt.
Mà hai mươi vị đường chủ khác đều có mặt.
“Tôi nói trước một câu, bất kể các người có quyết định như thế nào thì Trương Thiên Khai tôi nhịn không được nữa rồi. Bị người ta sỉ nhục như vậy, con mẹ nó quá uất ức rồi!” Long Đường đường chủ Trương Thiên Khai cười lạnh rồi quét mắt qua mọi người: “Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, ai dám đối xử với Thanh môn chúng ta như vậy? Ai dam?” Năm đó bọn họ vừa đến nước ngoài, không biết có bao nhiêu người muốn dẫm đạp lên bọn họ, nhưng chỉ trong thời gian ngắn vài tháng, bọn họ đã càn quét một trận!
Cuối cùng có một chỗ đứng vững chắc!
Bọn họ lúc đó có nhiều cao thủ, hơn nữa vô cùng đoàn kết. Không một ai dám tùy tiện trêu chọc vào bọn họ.
Những năm gần đây, trong mấy thế lực lớn của thành phố cờ bạc, Thanh môn được xếp từ vị trí thứ ba trở lên.
Bọn họ có đã lúc nào phải kìm nén đâu?
Ở nước ngoài vẫn chưa lúc nào phải chịu qua sự chèn ép.
Ngược lại bây giờ ở trong nước lại chịu sự chèn ép như vậy, lại còn bị sỉ nhục đến như thế. Ông ta còn phải nhẫn nhịn sao, không bằng tự sát cho xong!
Nói xong, Trương Thiên Khai nhìn những vị đường chủ khác, biểu cảm trên mặt có phần không thay đổi.
“Thanh môn thành lập gần trăm năm, bao nhiêu nguy cơ đều có thể vượt qua. Lần này..”
“Lần này sao có thể xem là nguy cơ được chứ?” Đường chủ sảnh Rắn vẫn chưa nói gì, Trương Thiên khai đã trực tiếp cướp lời: “Chỉ là một tên nhóc cỏn con thôi đã trở thành nguy cơ rồi sao? Có phải là các người sợ rồi không?
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Lúc này, Bảo Vinh Đông đang ở phía trong phòng làm việc, sắc mặt ảm đang đang suy nghĩ biện pháp đối phó.Cho dù là Giang Ninh hay là áp lực từ gia tộc Slanka, ông †a đều không quan tâm. Điều ông quan tâm lúc này đó là Chủ thượng.Người đàn ông đáng sợ này, từ hai mươi năm trước đã rất mạnh mẽ làm người khác vừa trông thấy đã khiếp sợ. Vậy hai mươi năm qua đi có thể mạnh mẽ đến mức nào?Cho dù hiện tại trong tay ông ta đang nắm một trang quyền thuật cực đạo, nhưng trong lòng vẫn không có đủ tự tin dám đối đầu trực diện với Chủ thượng.Càng chứng kiến thủ đoạn của anh ta, Bảo Vinh Đông càng rõ người như vậy, hoặc là một đòn đánh chết, hoặc là…Đừng có mà đụng chạm vào!“Thật không ngờ rằng Giang Ninh này lại có thủ đoạn như vậy, Chủ thượng lại trái lại có thể bồi dưỡng người”.Bảo Vinh Đông tin chắc rằng Giang Ninh là người của Chủ thượng.Bằng không thì với thực lực của Chủ thượng trong nước làm gì có chỗ nào có cơ hội sống sót nào cho Giang Ninh.Trước khi Giang Ninh vùng dậy thì chắc chắn đã bị Chủ thượng bóp ch3t rồi.Nhưng hiện tại phải làm thế nào đây?Bảo Vinh Đông nghĩ không ra. Nhà họ bảo của hiện tại và Thanh môn giống như lâm vào ván cờ chết.Giang Ninh này quả là quá thủ đoạn.Tại thời điểm đó.Tổng bộ Thanh môn ở nước ngoài.Bên trong phòng họp rộng lớn, vị trí của môn chủ trống rỗng.Bảo Vinh Đông hiển nhiên là vắng mặt.Mà hai mươi vị đường chủ khác đều có mặt.“Tôi nói trước một câu, bất kể các người có quyết định như thế nào thì Trương Thiên Khai tôi nhịn không được nữa rồi. Bị người ta sỉ nhục như vậy, con mẹ nó quá uất ức rồi!” Long Đường đường chủ Trương Thiên Khai cười lạnh rồi quét mắt qua mọi người: “Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, ai dám đối xử với Thanh môn chúng ta như vậy? Ai dam?” Năm đó bọn họ vừa đến nước ngoài, không biết có bao nhiêu người muốn dẫm đạp lên bọn họ, nhưng chỉ trong thời gian ngắn vài tháng, bọn họ đã càn quét một trận!Cuối cùng có một chỗ đứng vững chắc!Bọn họ lúc đó có nhiều cao thủ, hơn nữa vô cùng đoàn kết. Không một ai dám tùy tiện trêu chọc vào bọn họ.Những năm gần đây, trong mấy thế lực lớn của thành phố cờ bạc, Thanh môn được xếp từ vị trí thứ ba trở lên.Bọn họ có đã lúc nào phải kìm nén đâu?Ở nước ngoài vẫn chưa lúc nào phải chịu qua sự chèn ép.Ngược lại bây giờ ở trong nước lại chịu sự chèn ép như vậy, lại còn bị sỉ nhục đến như thế. Ông ta còn phải nhẫn nhịn sao, không bằng tự sát cho xong!Nói xong, Trương Thiên Khai nhìn những vị đường chủ khác, biểu cảm trên mặt có phần không thay đổi.“Thanh môn thành lập gần trăm năm, bao nhiêu nguy cơ đều có thể vượt qua. Lần này..”“Lần này sao có thể xem là nguy cơ được chứ?” Đường chủ sảnh Rắn vẫn chưa nói gì, Trương Thiên khai đã trực tiếp cướp lời: “Chỉ là một tên nhóc cỏn con thôi đã trở thành nguy cơ rồi sao? Có phải là các người sợ rồi không?