Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1367

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Sắc mặt Bảo Vinh Đông đột nhiên dữ tợn.“Anh chắc chứ? Thực sự là quá coi thường tôi!”Giang Ninh cười một tiếng, cầm lấy cốc trà, nhẹ nhàng ngửi một hỏi, không để ý tới tiếng gầm gừ cuồng loạn của Bảo Vinh Đông, gật đầu.“Đúng là trà tốt”“Giang Ninh!”Bảo Vinh Đông giận dữ nói, “Cậu thật sự nghĩ như vậy có thể lừa được tôi sao? Hôm nay, tôi e là anh không thể đi ra khỏi nhà họ Bảo này!”“Tôi biết, trong thư phòng ông còn có hai bảo vệ cấp bậc cao thủ.”Giang Ninh bất cẩn nói, “Nhưng bọn họ không thể cứu mạng ông đâu.”Cơ thể Bảo Vinh Đông chấn động.Giang Ninh, đều biết điều đó sao?“Ai nói với anh?”“Không cần ai chỉ bảo, tôi cũng có thể dễ dàng biết được”Giang Ninh vừa uống trà vừa thổi hơi nóng, ngẩng đầu nhìn Bảo Vinh Đông một cái, đột nhiên thở dài nói, “Ai, thật ra, giữa chúng ta, cũng không có ân oán gì.”Bảo Vinh Đông rất muốn chửi bới, chất vấn Giang Ninh, vậy tại sao anh lại muốn giết ông ta!Muốn khiến nhà họ Bảo của taông ta bị bức đến tình cảnh như vậy!“Đã nói muốn mạng của ông thì ông cũng đừng nên nghi ngờ gì nữa, bởi vì ông có chết trên tay ai thì cũng không quan trọng”Giang Ninh nói.Phía sau Bảo Vinh Đông, hai bóng người hiện lên.Trong chốc lát, ba cao thủlớn, đồng thời nhìn chằm chằm Giang Ninh đang ngồi uống trà!“Nhưng tôi thấy, người sẽ chết hôm nay là anh mới đúng!”Bảo Vinh Đông hét lớn.Giang Ninh ngồi ở đó, vẫn bình tĩnh như nước, trong tay cầm chén trà, tựa vào ghế sô pha, thậm chí ngay cả ý định đứng lên cũng không có.Anh ngẩng đầu nhìn Bảo Vinh Đông, trong ánh mắt đột nhiên có chút đồng tình.“Chủ Thượng muốn giết tôi, ông ta không thể giết được!Thế nhưng ông lại muốn giết tôi, nằm mơ đi!”Cả người Bảo Vinh Đông khí tức tăng vọt, đang muốn ra tay —— Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên!Một con dao găm đâm mạnh vào eo ông ta.Gương mặt Bảo Vinh Đông biến sắc, quay đầu nhìn người đứng bên trái mình, trên mặt tràn đầy khó tin.“Phốc!”Lại là một tiếng nữa, người đứng ở bên phải Bảo Vinh Đông, cũng đang cầm một con dao găm, đâm vào.

Sắc mặt Bảo Vinh Đông đột nhiên dữ tợn.

“Anh chắc chứ? Thực sự là quá coi thường tôi!”

Giang Ninh cười một tiếng, cầm lấy cốc trà, nhẹ nhàng ngửi một hỏi, không để ý tới tiếng gầm gừ cuồng loạn của Bảo Vinh Đông, gật đầu.

“Đúng là trà tốt”

“Giang Ninh!”

Bảo Vinh Đông giận dữ nói, “Cậu thật sự nghĩ như vậy có thể lừa được tôi sao? Hôm nay, tôi e là anh không thể đi ra khỏi nhà họ Bảo này!”

“Tôi biết, trong thư phòng ông còn có hai bảo vệ cấp bậc cao thủ.”

Giang Ninh bất cẩn nói, “Nhưng bọn họ không thể cứu mạng ông đâu.”

Cơ thể Bảo Vinh Đông chấn động.

Giang Ninh, đều biết điều đó sao?

“Ai nói với anh?”

“Không cần ai chỉ bảo, tôi cũng có thể dễ dàng biết được”

Giang Ninh vừa uống trà vừa thổi hơi nóng, ngẩng đầu nhìn Bảo Vinh Đông một cái, đột nhiên thở dài nói, “Ai, thật ra, giữa chúng ta, cũng không có ân oán gì.”

Bảo Vinh Đông rất muốn chửi bới, chất vấn Giang Ninh, vậy tại sao anh lại muốn giết ông ta!

Muốn khiến nhà họ Bảo của taông ta bị bức đến tình cảnh như vậy!

“Đã nói muốn mạng của ông thì ông cũng đừng nên nghi ngờ gì nữa, bởi vì ông có chết trên tay ai thì cũng không quan trọng”

Giang Ninh nói.

Phía sau Bảo Vinh Đông, hai bóng người hiện lên.

Trong chốc lát, ba cao thủlớn, đồng thời nhìn chằm chằm Giang Ninh đang ngồi uống trà!

“Nhưng tôi thấy, người sẽ chết hôm nay là anh mới đúng!”

Bảo Vinh Đông hét lớn.

Giang Ninh ngồi ở đó, vẫn bình tĩnh như nước, trong tay cầm chén trà, tựa vào ghế sô pha, thậm chí ngay cả ý định đứng lên cũng không có.

Anh ngẩng đầu nhìn Bảo Vinh Đông, trong ánh mắt đột nhiên có chút đồng tình.

“Chủ Thượng muốn giết tôi, ông ta không thể giết được!

Thế nhưng ông lại muốn giết tôi, nằm mơ đi!”

Cả người Bảo Vinh Đông khí tức tăng vọt, đang muốn ra tay —— Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên!

Một con dao găm đâm mạnh vào eo ông ta.

Gương mặt Bảo Vinh Đông biến sắc, quay đầu nhìn người đứng bên trái mình, trên mặt tràn đầy khó tin.

“Phốc!”

Lại là một tiếng nữa, người đứng ở bên phải Bảo Vinh Đông, cũng đang cầm một con dao găm, đâm vào.

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Sắc mặt Bảo Vinh Đông đột nhiên dữ tợn.“Anh chắc chứ? Thực sự là quá coi thường tôi!”Giang Ninh cười một tiếng, cầm lấy cốc trà, nhẹ nhàng ngửi một hỏi, không để ý tới tiếng gầm gừ cuồng loạn của Bảo Vinh Đông, gật đầu.“Đúng là trà tốt”“Giang Ninh!”Bảo Vinh Đông giận dữ nói, “Cậu thật sự nghĩ như vậy có thể lừa được tôi sao? Hôm nay, tôi e là anh không thể đi ra khỏi nhà họ Bảo này!”“Tôi biết, trong thư phòng ông còn có hai bảo vệ cấp bậc cao thủ.”Giang Ninh bất cẩn nói, “Nhưng bọn họ không thể cứu mạng ông đâu.”Cơ thể Bảo Vinh Đông chấn động.Giang Ninh, đều biết điều đó sao?“Ai nói với anh?”“Không cần ai chỉ bảo, tôi cũng có thể dễ dàng biết được”Giang Ninh vừa uống trà vừa thổi hơi nóng, ngẩng đầu nhìn Bảo Vinh Đông một cái, đột nhiên thở dài nói, “Ai, thật ra, giữa chúng ta, cũng không có ân oán gì.”Bảo Vinh Đông rất muốn chửi bới, chất vấn Giang Ninh, vậy tại sao anh lại muốn giết ông ta!Muốn khiến nhà họ Bảo của taông ta bị bức đến tình cảnh như vậy!“Đã nói muốn mạng của ông thì ông cũng đừng nên nghi ngờ gì nữa, bởi vì ông có chết trên tay ai thì cũng không quan trọng”Giang Ninh nói.Phía sau Bảo Vinh Đông, hai bóng người hiện lên.Trong chốc lát, ba cao thủlớn, đồng thời nhìn chằm chằm Giang Ninh đang ngồi uống trà!“Nhưng tôi thấy, người sẽ chết hôm nay là anh mới đúng!”Bảo Vinh Đông hét lớn.Giang Ninh ngồi ở đó, vẫn bình tĩnh như nước, trong tay cầm chén trà, tựa vào ghế sô pha, thậm chí ngay cả ý định đứng lên cũng không có.Anh ngẩng đầu nhìn Bảo Vinh Đông, trong ánh mắt đột nhiên có chút đồng tình.“Chủ Thượng muốn giết tôi, ông ta không thể giết được!Thế nhưng ông lại muốn giết tôi, nằm mơ đi!”Cả người Bảo Vinh Đông khí tức tăng vọt, đang muốn ra tay —— Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên!Một con dao găm đâm mạnh vào eo ông ta.Gương mặt Bảo Vinh Đông biến sắc, quay đầu nhìn người đứng bên trái mình, trên mặt tràn đầy khó tin.“Phốc!”Lại là một tiếng nữa, người đứng ở bên phải Bảo Vinh Đông, cũng đang cầm một con dao găm, đâm vào.

Chương 1367