Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1378
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Vẻ mặt của anh ta có chút phức tạp, nhíu mày khi nhìn Chủ Thượng nôn ra máu trên mặt đất.“Giang Ninh này thật sự là kinh khủng” Ngôn Đường tự nhủ: “Nếu tiếp tục như vậy, nhiệm vụ sẽ không hoàn thành”“Chủ Thượng, ông vì chính mình, thế nhưng gia tộc lớn sẽ không để cho ông tự do như vậy” Anh ta nheo mắt lại, trong đầu đã suy nghĩ về cách giải thích.“Còn phải để tôi chạy đi một chuyến, bị mắng chịu tội, mãi mãi là tôi mà thôi, hừ” Ngôn Đường không nói thêm nữa, đưa tay ra đóng cửa sổ rồi lặng lẽ rời đi.Đồng thời lúc này.Giang Ninh đã trở lại Đông Hải.Vẻ mặt của anh trông có chút mệt mỏi, ngồi trên sô pha, thật giống như một bãi bùn đất vậy.“Nhanh lên! Ồ, thôi quên đi, vụng về, tôi sẽ tự làm!” Giọng nói của Tô Mai từ trong phòng bếp truyền đến, tay chân chậm chạp của Lâm Văn khiến bà tràn đầy chán ghét.Nhìn thấy Giang Ninh từ nước ngoài kiểm tra trở về, anh mệt đến mức thành ra như vậy, bà vội vàng hầm một ít đồ bổ dưỡng cho Giang Ninh.Kêu Lâm Văn đến giúp, nhưng ông ấy càng giúp, lại càng khiến mọi thứ rối tinh lên, vì vậy bà dứt khoát đuổi ông ra khỏi phòng bếp.“Nhóc con” Lâm Văn bước tới sô pha ngồi xuống, trong mắt tràn đây ghen tị, “Đừng quá đáng!”“Đây là vợ tôi!” Ông bất mãn, “Cậu phải giả vờ đáng thương, đi tìm vợ của cậu đi chứt” Giang Ninh mỉm cười, kéo gối ôm lấy ông: “Vợ con, tài nấu nướng không tốt”“Cậu…” Bán rẻ con gái ông như vậy!
Vẻ mặt của anh ta có chút phức tạp, nhíu mày khi nhìn Chủ Thượng nôn ra máu trên mặt đất.
“Giang Ninh này thật sự là kinh khủng” Ngôn Đường tự nhủ: “Nếu tiếp tục như vậy, nhiệm vụ sẽ không hoàn thành”
“Chủ Thượng, ông vì chính mình, thế nhưng gia tộc lớn sẽ không để cho ông tự do như vậy” Anh ta nheo mắt lại, trong đầu đã suy nghĩ về cách giải thích.
“Còn phải để tôi chạy đi một chuyến, bị mắng chịu tội, mãi mãi là tôi mà thôi, hừ” Ngôn Đường không nói thêm nữa, đưa tay ra đóng cửa sổ rồi lặng lẽ rời đi.
Đồng thời lúc này.
Giang Ninh đã trở lại Đông Hải.
Vẻ mặt của anh trông có chút mệt mỏi, ngồi trên sô pha, thật giống như một bãi bùn đất vậy.
“Nhanh lên! Ồ, thôi quên đi, vụng về, tôi sẽ tự làm!” Giọng nói của Tô Mai từ trong phòng bếp truyền đến, tay chân chậm chạp của Lâm Văn khiến bà tràn đầy chán ghét.
Nhìn thấy Giang Ninh từ nước ngoài kiểm tra trở về, anh mệt đến mức thành ra như vậy, bà vội vàng hầm một ít đồ bổ dưỡng cho Giang Ninh.
Kêu Lâm Văn đến giúp, nhưng ông ấy càng giúp, lại càng khiến mọi thứ rối tinh lên, vì vậy bà dứt khoát đuổi ông ra khỏi phòng bếp.
“Nhóc con” Lâm Văn bước tới sô pha ngồi xuống, trong mắt tràn đây ghen tị, “Đừng quá đáng!”
“Đây là vợ tôi!” Ông bất mãn, “Cậu phải giả vờ đáng thương, đi tìm vợ của cậu đi chứt” Giang Ninh mỉm cười, kéo gối ôm lấy ông: “Vợ con, tài nấu nướng không tốt”
“Cậu…” Bán rẻ con gái ông như vậy!
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Vẻ mặt của anh ta có chút phức tạp, nhíu mày khi nhìn Chủ Thượng nôn ra máu trên mặt đất.“Giang Ninh này thật sự là kinh khủng” Ngôn Đường tự nhủ: “Nếu tiếp tục như vậy, nhiệm vụ sẽ không hoàn thành”“Chủ Thượng, ông vì chính mình, thế nhưng gia tộc lớn sẽ không để cho ông tự do như vậy” Anh ta nheo mắt lại, trong đầu đã suy nghĩ về cách giải thích.“Còn phải để tôi chạy đi một chuyến, bị mắng chịu tội, mãi mãi là tôi mà thôi, hừ” Ngôn Đường không nói thêm nữa, đưa tay ra đóng cửa sổ rồi lặng lẽ rời đi.Đồng thời lúc này.Giang Ninh đã trở lại Đông Hải.Vẻ mặt của anh trông có chút mệt mỏi, ngồi trên sô pha, thật giống như một bãi bùn đất vậy.“Nhanh lên! Ồ, thôi quên đi, vụng về, tôi sẽ tự làm!” Giọng nói của Tô Mai từ trong phòng bếp truyền đến, tay chân chậm chạp của Lâm Văn khiến bà tràn đầy chán ghét.Nhìn thấy Giang Ninh từ nước ngoài kiểm tra trở về, anh mệt đến mức thành ra như vậy, bà vội vàng hầm một ít đồ bổ dưỡng cho Giang Ninh.Kêu Lâm Văn đến giúp, nhưng ông ấy càng giúp, lại càng khiến mọi thứ rối tinh lên, vì vậy bà dứt khoát đuổi ông ra khỏi phòng bếp.“Nhóc con” Lâm Văn bước tới sô pha ngồi xuống, trong mắt tràn đây ghen tị, “Đừng quá đáng!”“Đây là vợ tôi!” Ông bất mãn, “Cậu phải giả vờ đáng thương, đi tìm vợ của cậu đi chứt” Giang Ninh mỉm cười, kéo gối ôm lấy ông: “Vợ con, tài nấu nướng không tốt”“Cậu…” Bán rẻ con gái ông như vậy!