Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1546
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Bịch!Một trận gió nổi lên, khuôn mặt Giang Ninh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh ta, đứng ở trước mũi súng của anh ta!Trước khi bóp cò, ngón tay của Giang Ninh đã trực tiếp c ắm vào dưới cò súng, chặn ngón tay của anh ta, khiến anh ta không thể bóp xuống.“Chơi với súng, không phải chơi như thế này” Giang Ninh nói xong, một ngón tay bóp lấy, bên kia đột nhiên hét lên một tiếng, súng ống trong tay rơi xuống, Giang Ninh nắm lấy, nhấc gót sau, trực tiếp dùng gót chân nạp đạn!“Đùng!” Với một âm thanh giòn giã, viên đạn xuyên vào đùi đối phương.Tiếng kêu thảm thiết, giống như tới từ một con quỷ ở địa ngục, làm cho da đầu của người nghe tê liệt!Đạo Sâm chết lặng!Anh ta thậm chí có thể lên đạn chỉ bằng gót chân của anh ta?Giang Ninh có còn là người không?Thân thủ của anh khéo léo đến nỗi ngay cả súng ống cũng có thể chơi đến xuất thần nhập hóa như vậy.“Người hạ đẳng, chỉ biết nghịch súng, hiểu không?” Vẻ mặt Giang Ninh khinh thường, trực tiếp tháo báng súng thành từng bộ phận, ném xuống đất, đá văng, cổ của người đàn ông lập tức bị vẹo.Nhưng chỉ trong ba phút, không một người nào trong sáu cao thủ vẫn có thể đứng vững.Đạo Sâm sợ hãi.Anh ta lùi lại và hét lên.“Đến đây! Đến! Ngăn anh ta lại! Ngăn anh ta lại!” Nhưng dù anh ta có gọi thế nào đi nữa, thì không có ai bước ra từ sau lưng anh ta.Có ai ở đây không?Trên mặt đất, đã có hơn bốn mươi người nằm ở đó!Kể cả sáu cao thủ cũng nằm ở đó!Ngay cả súng ống cũng không trị được Giang Ninh, ai dám đi lên chịu chết?“Mày đừng làm xẵng bậy! Mày đừng làm xăng bậy!” Khi Đạo Sâm nhìn thấy Giang Ninh đang đi về phía mình, giọng nói đầy sợ hãi, cổ họng khô khốc, giọng nói có chút khàn khàn: “Đây là nước ngoài…”“Ầm!” Giang Ninh không thèm nói chuyện vớ vẩn với Đạo Sâm.Anh ta đá nó, đánh vào bụng Đạo Sâm, đá trực tiếp anh ta ra, đập vào tường, rồi lăn xuống, ôm bụng cúi đầu thành một con tôm…Từ đầu đến cuối, Giang Ninh cũng không thèm nhìn anh ta, coi như chỉ là một con chó không liên quan.Giang Ninh đi thẳng vào đại sảnh.Cơ Đức đang ngồi ở đó, sắc mặt càng thêm xấu xí khi Giang Ninh bước vào.Với rất nhiều người trong gia đình Slanka của mình, bọn họ thậm chí không thể ngăn chặn một Giang Ninh?“Cậu…”“Không muốn thấy sang bắt quàng làm họ” Giang Ninh rất thẳng thắn, không cho bọn họ một chút mặt mũi nào: “Tôi ở đây để nhận lại con tôi” “Ngông cuồng!” Cơ Đức đứng lên, không khỏi tức giận: “Đây là dòng họ.
Bịch!
Một trận gió nổi lên, khuôn mặt Giang Ninh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh ta, đứng ở trước mũi súng của anh ta!
Trước khi bóp cò, ngón tay của Giang Ninh đã trực tiếp c ắm vào dưới cò súng, chặn ngón tay của anh ta, khiến anh ta không thể bóp xuống.
“Chơi với súng, không phải chơi như thế này” Giang Ninh nói xong, một ngón tay bóp lấy, bên kia đột nhiên hét lên một tiếng, súng ống trong tay rơi xuống, Giang Ninh nắm lấy, nhấc gót sau, trực tiếp dùng gót chân nạp đạn!
“Đùng!” Với một âm thanh giòn giã, viên đạn xuyên vào đùi đối phương.
Tiếng kêu thảm thiết, giống như tới từ một con quỷ ở địa ngục, làm cho da đầu của người nghe tê liệt!
Đạo Sâm chết lặng!
Anh ta thậm chí có thể lên đạn chỉ bằng gót chân của anh ta?
Giang Ninh có còn là người không?
Thân thủ của anh khéo léo đến nỗi ngay cả súng ống cũng có thể chơi đến xuất thần nhập hóa như vậy.
“Người hạ đẳng, chỉ biết nghịch súng, hiểu không?” Vẻ mặt Giang Ninh khinh thường, trực tiếp tháo báng súng thành từng bộ phận, ném xuống đất, đá văng, cổ của người đàn ông lập tức bị vẹo.
Nhưng chỉ trong ba phút, không một người nào trong sáu cao thủ vẫn có thể đứng vững.
Đạo Sâm sợ hãi.
Anh ta lùi lại và hét lên.
“Đến đây! Đến! Ngăn anh ta lại! Ngăn anh ta lại!” Nhưng dù anh ta có gọi thế nào đi nữa, thì không có ai bước ra từ sau lưng anh ta.
Có ai ở đây không?
Trên mặt đất, đã có hơn bốn mươi người nằm ở đó!
Kể cả sáu cao thủ cũng nằm ở đó!
Ngay cả súng ống cũng không trị được Giang Ninh, ai dám đi lên chịu chết?
“Mày đừng làm xẵng bậy! Mày đừng làm xăng bậy!” Khi Đạo Sâm nhìn thấy Giang Ninh đang đi về phía mình, giọng nói đầy sợ hãi, cổ họng khô khốc, giọng nói có chút khàn khàn: “Đây là nước ngoài…”
“Ầm!” Giang Ninh không thèm nói chuyện vớ vẩn với Đạo Sâm.
Anh ta đá nó, đánh vào bụng Đạo Sâm, đá trực tiếp anh ta ra, đập vào tường, rồi lăn xuống, ôm bụng cúi đầu thành một con tôm…
Từ đầu đến cuối, Giang Ninh cũng không thèm nhìn anh ta, coi như chỉ là một con chó không liên quan.
Giang Ninh đi thẳng vào đại sảnh.
Cơ Đức đang ngồi ở đó, sắc mặt càng thêm xấu xí khi Giang Ninh bước vào.
Với rất nhiều người trong gia đình Slanka của mình, bọn họ thậm chí không thể ngăn chặn một Giang Ninh?
“Cậu…”
“Không muốn thấy sang bắt quàng làm họ” Giang Ninh rất thẳng thắn, không cho bọn họ một chút mặt mũi nào: “Tôi ở đây để nhận lại con tôi” “Ngông cuồng!” Cơ Đức đứng lên, không khỏi tức giận: “Đây là dòng họ.
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Bịch!Một trận gió nổi lên, khuôn mặt Giang Ninh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh ta, đứng ở trước mũi súng của anh ta!Trước khi bóp cò, ngón tay của Giang Ninh đã trực tiếp c ắm vào dưới cò súng, chặn ngón tay của anh ta, khiến anh ta không thể bóp xuống.“Chơi với súng, không phải chơi như thế này” Giang Ninh nói xong, một ngón tay bóp lấy, bên kia đột nhiên hét lên một tiếng, súng ống trong tay rơi xuống, Giang Ninh nắm lấy, nhấc gót sau, trực tiếp dùng gót chân nạp đạn!“Đùng!” Với một âm thanh giòn giã, viên đạn xuyên vào đùi đối phương.Tiếng kêu thảm thiết, giống như tới từ một con quỷ ở địa ngục, làm cho da đầu của người nghe tê liệt!Đạo Sâm chết lặng!Anh ta thậm chí có thể lên đạn chỉ bằng gót chân của anh ta?Giang Ninh có còn là người không?Thân thủ của anh khéo léo đến nỗi ngay cả súng ống cũng có thể chơi đến xuất thần nhập hóa như vậy.“Người hạ đẳng, chỉ biết nghịch súng, hiểu không?” Vẻ mặt Giang Ninh khinh thường, trực tiếp tháo báng súng thành từng bộ phận, ném xuống đất, đá văng, cổ của người đàn ông lập tức bị vẹo.Nhưng chỉ trong ba phút, không một người nào trong sáu cao thủ vẫn có thể đứng vững.Đạo Sâm sợ hãi.Anh ta lùi lại và hét lên.“Đến đây! Đến! Ngăn anh ta lại! Ngăn anh ta lại!” Nhưng dù anh ta có gọi thế nào đi nữa, thì không có ai bước ra từ sau lưng anh ta.Có ai ở đây không?Trên mặt đất, đã có hơn bốn mươi người nằm ở đó!Kể cả sáu cao thủ cũng nằm ở đó!Ngay cả súng ống cũng không trị được Giang Ninh, ai dám đi lên chịu chết?“Mày đừng làm xẵng bậy! Mày đừng làm xăng bậy!” Khi Đạo Sâm nhìn thấy Giang Ninh đang đi về phía mình, giọng nói đầy sợ hãi, cổ họng khô khốc, giọng nói có chút khàn khàn: “Đây là nước ngoài…”“Ầm!” Giang Ninh không thèm nói chuyện vớ vẩn với Đạo Sâm.Anh ta đá nó, đánh vào bụng Đạo Sâm, đá trực tiếp anh ta ra, đập vào tường, rồi lăn xuống, ôm bụng cúi đầu thành một con tôm…Từ đầu đến cuối, Giang Ninh cũng không thèm nhìn anh ta, coi như chỉ là một con chó không liên quan.Giang Ninh đi thẳng vào đại sảnh.Cơ Đức đang ngồi ở đó, sắc mặt càng thêm xấu xí khi Giang Ninh bước vào.Với rất nhiều người trong gia đình Slanka của mình, bọn họ thậm chí không thể ngăn chặn một Giang Ninh?“Cậu…”“Không muốn thấy sang bắt quàng làm họ” Giang Ninh rất thẳng thắn, không cho bọn họ một chút mặt mũi nào: “Tôi ở đây để nhận lại con tôi” “Ngông cuồng!” Cơ Đức đứng lên, không khỏi tức giận: “Đây là dòng họ.