Những ngày đầu năm 1975, Cố Linh là nhân viên ở xưởng thực phẩm, lúc này là lúc tan tầm của xưởng cô làm. Sau khi tan tầm, Cố Linh nhanh chóng đạp xe chạy về nhà mình. Cô cưỡi lên một chiếc xe đạp khá tồi tàn, chỉ cần Cố Linh đạp một cái chiếc xe đã vang lên loảng xoảng. Cố Linh một bên đạp xe, một bên suy nghĩ, bản thân cần về nhà nhanh hơn một chút. Nếu cô không về nhanh, thì mẹ kế của cô là Tôn Tú Lan mặc dù đã làm xong cả một bàn đồ ăn, nhưng nhất định sẽ không cho những người khác động vào một đũa. Mẹ kế của cô một hai phải đợi cô tan tầm về nhà thì mới để cho cả nhà ăn cơm.Khi mẹ kế đến nhà Cố Linh, bà ấy còn mang theo con gái riêng tên là Cố Á đến cùng. Hôm nay nếu cô không về sớm, Cố Á khẳng định sẽ hùng hổ nhăn mặt khó chịu, đến khi hai người đi ngủ trong phòng chung, Cố Á sẽ lại bắt bẻ các loại tật xấu của cô.Cố Linh không phải chưa từng nghĩ tới việc xé rách mặt với Cố Á, nhưng mỗi lần cô nghĩ đến việc đó lại nghĩ đến khuôn mặt ôn nhu khiêm tốn của mẹ kế Tôn Tú Lan. Chỉ vì…

Chương 19: Chương 19

Thập Niên 70 Sau Khi Trọng Sinh Hoa Khôi Cầu Sinh Nơi Biển ĐảoTác giả: Hóa Tuyết ChưởngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhững ngày đầu năm 1975, Cố Linh là nhân viên ở xưởng thực phẩm, lúc này là lúc tan tầm của xưởng cô làm. Sau khi tan tầm, Cố Linh nhanh chóng đạp xe chạy về nhà mình. Cô cưỡi lên một chiếc xe đạp khá tồi tàn, chỉ cần Cố Linh đạp một cái chiếc xe đã vang lên loảng xoảng. Cố Linh một bên đạp xe, một bên suy nghĩ, bản thân cần về nhà nhanh hơn một chút. Nếu cô không về nhanh, thì mẹ kế của cô là Tôn Tú Lan mặc dù đã làm xong cả một bàn đồ ăn, nhưng nhất định sẽ không cho những người khác động vào một đũa. Mẹ kế của cô một hai phải đợi cô tan tầm về nhà thì mới để cho cả nhà ăn cơm.Khi mẹ kế đến nhà Cố Linh, bà ấy còn mang theo con gái riêng tên là Cố Á đến cùng. Hôm nay nếu cô không về sớm, Cố Á khẳng định sẽ hùng hổ nhăn mặt khó chịu, đến khi hai người đi ngủ trong phòng chung, Cố Á sẽ lại bắt bẻ các loại tật xấu của cô.Cố Linh không phải chưa từng nghĩ tới việc xé rách mặt với Cố Á, nhưng mỗi lần cô nghĩ đến việc đó lại nghĩ đến khuôn mặt ôn nhu khiêm tốn của mẹ kế Tôn Tú Lan. Chỉ vì… Cố Á từ trước tới nay đều hạ tiện như vậy, đồ vật mới của Cố Linh cô ta đều sẽ cướp đoạt dùng trước, nếu cô ta có trả lại thì mấy món đồ đó làm sao còn mới nữa.Mỗi lần Cố Linh tức giận, vậy thì Tôn Tú Lan sẽ thay Cố Á cầu xin, nếu cuối cùng Cố Linh vẫn muốn so đo, như vậy, người sai chính là Cố Linh a.Ha hả, rõ ràng làm sai, nhưng cuối cùng người phải chịu uỷ khuất luôn luôn là Cố Linh.Cố Linh duỗi tay lấy lại váy mới của mình, hơn nữa, còn giơ tay, tát cho Cố Á một cái!Cố Á không thể tin được, Cố Linh lại dám hành động như vậy, cô ta bụm mặt nhìn Cố Linh, hét lên : “Mày dám đánh tao? Mày chỉ là cái loại hạ tiện mà lại dám đánh tao? Tao mặc quần áo của mày thì sao? Dựa vào cái gì, mày có thể được mặc quần áo mới, tao lại không được? Mày hưởng thụ tất cả sung sướng, còn tao lại phải chịu khổ?”Cô ta phải chịu khổ ở hải đảo, vì vậy trở lên càng ngày càng ghen ghét Cố Linh.Cố Linh cười khẽ: “Mày chịu khổ thì làm sao? Thừa dịp còn ít tuổi, mày làm quen với khổ cực đi, bởi vì về sau, những ngày tháng khổ cực của mày còn dai!”Cố Á tức đến hộc máu, đứng lên khỏi giường muốn đánh lại Cố Linh.Nhưng cô ta chỉ có một mét sáu, còn Cố Linh chính là 1m7.Cố Linh chỉ cần nhẹ nhàng, là có thể chế phục lại Cố Á!Cuối cùng, ngực Cố Á tức giận đến phập phồng, cô t khóc lóc gọi to: “Ba mẹ! Cố Linh đánh con, Cố Linh đánh vào mặt con! Con không muốn sống nữa! Con phải rời khỏi Cố gia! Dù sao, nơi này cũng không chào đón con!”Cố Trường Kiện đang ở bên phòng bên kia, ông ta đang ôm ấp Tôn Tú Lan, đang nghe bà ta thổi gió bên gối, khi nghe thấy động tĩnh bên phòng Cố Linh, nhanh chóng lê dép đi sang.Tôn Tú Lan vừa bước vào cửa chính là khóc: “Linh Linh, có phải Á Á chọc con tức giận hay không? Thực xin lỗi Linh Linh, là do mẹ không giáo dục tốt Á Á, đều là mẹ sai……”Bà ta vừa khóc, vừa dùng tay đánh lên mặt của mình, nhưng đương nhiên, khi tay bà ta đụng mặt, lực đạo liền giảm bớt.Mà Cố Trường Kiện thì sao, ông ta quát to một tiếng: “Cố Linh! Con nháo cái gì mà nháo?!”.

Cố Á từ trước tới nay đều hạ tiện như vậy, đồ vật mới của Cố Linh cô ta đều sẽ cướp đoạt dùng trước, nếu cô ta có trả lại thì mấy món đồ đó làm sao còn mới nữa.

Mỗi lần Cố Linh tức giận, vậy thì Tôn Tú Lan sẽ thay Cố Á cầu xin, nếu cuối cùng Cố Linh vẫn muốn so đo, như vậy, người sai chính là Cố Linh a.

Ha hả, rõ ràng làm sai, nhưng cuối cùng người phải chịu uỷ khuất luôn luôn là Cố Linh.

Cố Linh duỗi tay lấy lại váy mới của mình, hơn nữa, còn giơ tay, tát cho Cố Á một cái!Cố Á không thể tin được, Cố Linh lại dám hành động như vậy, cô ta bụm mặt nhìn Cố Linh, hét lên : “Mày dám đánh tao? Mày chỉ là cái loại hạ tiện mà lại dám đánh tao? Tao mặc quần áo của mày thì sao? Dựa vào cái gì, mày có thể được mặc quần áo mới, tao lại không được? Mày hưởng thụ tất cả sung sướng, còn tao lại phải chịu khổ?”Cô ta phải chịu khổ ở hải đảo, vì vậy trở lên càng ngày càng ghen ghét Cố Linh.

Cố Linh cười khẽ: “Mày chịu khổ thì làm sao? Thừa dịp còn ít tuổi, mày làm quen với khổ cực đi, bởi vì về sau, những ngày tháng khổ cực của mày còn dai!”Cố Á tức đến hộc máu, đứng lên khỏi giường muốn đánh lại Cố Linh.

Nhưng cô ta chỉ có một mét sáu, còn Cố Linh chính là 1m7.

Cố Linh chỉ cần nhẹ nhàng, là có thể chế phục lại Cố Á!Cuối cùng, ngực Cố Á tức giận đến phập phồng, cô t khóc lóc gọi to: “Ba mẹ! Cố Linh đánh con, Cố Linh đánh vào mặt con! Con không muốn sống nữa! Con phải rời khỏi Cố gia! Dù sao, nơi này cũng không chào đón con!”Cố Trường Kiện đang ở bên phòng bên kia, ông ta đang ôm ấp Tôn Tú Lan, đang nghe bà ta thổi gió bên gối, khi nghe thấy động tĩnh bên phòng Cố Linh, nhanh chóng lê dép đi sang.

Tôn Tú Lan vừa bước vào cửa chính là khóc: “Linh Linh, có phải Á Á chọc con tức giận hay không? Thực xin lỗi Linh Linh, là do mẹ không giáo dục tốt Á Á, đều là mẹ sai……”Bà ta vừa khóc, vừa dùng tay đánh lên mặt của mình, nhưng đương nhiên, khi tay bà ta đụng mặt, lực đạo liền giảm bớt.

Mà Cố Trường Kiện thì sao, ông ta quát to một tiếng: “Cố Linh! Con nháo cái gì mà nháo?!”.

Thập Niên 70 Sau Khi Trọng Sinh Hoa Khôi Cầu Sinh Nơi Biển ĐảoTác giả: Hóa Tuyết ChưởngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhững ngày đầu năm 1975, Cố Linh là nhân viên ở xưởng thực phẩm, lúc này là lúc tan tầm của xưởng cô làm. Sau khi tan tầm, Cố Linh nhanh chóng đạp xe chạy về nhà mình. Cô cưỡi lên một chiếc xe đạp khá tồi tàn, chỉ cần Cố Linh đạp một cái chiếc xe đã vang lên loảng xoảng. Cố Linh một bên đạp xe, một bên suy nghĩ, bản thân cần về nhà nhanh hơn một chút. Nếu cô không về nhanh, thì mẹ kế của cô là Tôn Tú Lan mặc dù đã làm xong cả một bàn đồ ăn, nhưng nhất định sẽ không cho những người khác động vào một đũa. Mẹ kế của cô một hai phải đợi cô tan tầm về nhà thì mới để cho cả nhà ăn cơm.Khi mẹ kế đến nhà Cố Linh, bà ấy còn mang theo con gái riêng tên là Cố Á đến cùng. Hôm nay nếu cô không về sớm, Cố Á khẳng định sẽ hùng hổ nhăn mặt khó chịu, đến khi hai người đi ngủ trong phòng chung, Cố Á sẽ lại bắt bẻ các loại tật xấu của cô.Cố Linh không phải chưa từng nghĩ tới việc xé rách mặt với Cố Á, nhưng mỗi lần cô nghĩ đến việc đó lại nghĩ đến khuôn mặt ôn nhu khiêm tốn của mẹ kế Tôn Tú Lan. Chỉ vì… Cố Á từ trước tới nay đều hạ tiện như vậy, đồ vật mới của Cố Linh cô ta đều sẽ cướp đoạt dùng trước, nếu cô ta có trả lại thì mấy món đồ đó làm sao còn mới nữa.Mỗi lần Cố Linh tức giận, vậy thì Tôn Tú Lan sẽ thay Cố Á cầu xin, nếu cuối cùng Cố Linh vẫn muốn so đo, như vậy, người sai chính là Cố Linh a.Ha hả, rõ ràng làm sai, nhưng cuối cùng người phải chịu uỷ khuất luôn luôn là Cố Linh.Cố Linh duỗi tay lấy lại váy mới của mình, hơn nữa, còn giơ tay, tát cho Cố Á một cái!Cố Á không thể tin được, Cố Linh lại dám hành động như vậy, cô ta bụm mặt nhìn Cố Linh, hét lên : “Mày dám đánh tao? Mày chỉ là cái loại hạ tiện mà lại dám đánh tao? Tao mặc quần áo của mày thì sao? Dựa vào cái gì, mày có thể được mặc quần áo mới, tao lại không được? Mày hưởng thụ tất cả sung sướng, còn tao lại phải chịu khổ?”Cô ta phải chịu khổ ở hải đảo, vì vậy trở lên càng ngày càng ghen ghét Cố Linh.Cố Linh cười khẽ: “Mày chịu khổ thì làm sao? Thừa dịp còn ít tuổi, mày làm quen với khổ cực đi, bởi vì về sau, những ngày tháng khổ cực của mày còn dai!”Cố Á tức đến hộc máu, đứng lên khỏi giường muốn đánh lại Cố Linh.Nhưng cô ta chỉ có một mét sáu, còn Cố Linh chính là 1m7.Cố Linh chỉ cần nhẹ nhàng, là có thể chế phục lại Cố Á!Cuối cùng, ngực Cố Á tức giận đến phập phồng, cô t khóc lóc gọi to: “Ba mẹ! Cố Linh đánh con, Cố Linh đánh vào mặt con! Con không muốn sống nữa! Con phải rời khỏi Cố gia! Dù sao, nơi này cũng không chào đón con!”Cố Trường Kiện đang ở bên phòng bên kia, ông ta đang ôm ấp Tôn Tú Lan, đang nghe bà ta thổi gió bên gối, khi nghe thấy động tĩnh bên phòng Cố Linh, nhanh chóng lê dép đi sang.Tôn Tú Lan vừa bước vào cửa chính là khóc: “Linh Linh, có phải Á Á chọc con tức giận hay không? Thực xin lỗi Linh Linh, là do mẹ không giáo dục tốt Á Á, đều là mẹ sai……”Bà ta vừa khóc, vừa dùng tay đánh lên mặt của mình, nhưng đương nhiên, khi tay bà ta đụng mặt, lực đạo liền giảm bớt.Mà Cố Trường Kiện thì sao, ông ta quát to một tiếng: “Cố Linh! Con nháo cái gì mà nháo?!”.

Chương 19: Chương 19