Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1636
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Chủ Thượng chợt quát một tiếng, bàn tay đập xuống mặt đất, cả người bay về phía Hắc Sơn.“Am Hai năm đấm đột nhiên va chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang lớn!“Ha ha ha, quả nhiên ông đã bị thương!Qua một quyền này Hắc Sơn có thể cảm nhận được Chủ Thượng bị thương không nhẹ, thậm chí còn không có bao nhiêu sức lực, mềm như bông, có thể có lợi ích gì?Ông ta chợt quát một tiếng, không hề che giấu sát ý trong mắt mình.“Hôm nay tôi sẽ lấy quyển phổ đi, nhân tiện cũng muốn lấy luôn cái mạng của ông! Người phản bội tôi thì không có tư cách gì để sống thêm nữa!”Hắc Sơn di chuyển!Lần đầu tiên ông ta thi triển sức mạnh của mình, che lấp núi song, rung chuyển trời đất, dường như ngay cả không khí cũng bị ông ta đè nén lại, rung động đến mức khiến người ta ù tai!Một quyền đập tới!Cuồng bạo mà mạnh mẽ.Chủ Thượng vẫn không lui bước, đôi tay vung quyền, Cực Đạo Quyền Pháp càng ngày càng trở nên cuồng bạo hơn.Hai mươi năm nay cũng đủ để ông ta nghiên cứu thêm một trang quyền phổ, khiến thực lực của ông ta còn mạnh hơn nhiều so với quá khứ.Hai người ngay lập tức đánh nhau kịch liệt.Phanh!Phanh!Phanh!Bụi đất tung bay!Tiếng quyền cước va chạm đỉnh tai nhức óc.“Hận tôi! Hận tôi! Hận tôi đi!”Hắc Sơn gào thét lớn hơn: “Tôi nói cho ông biết, lúc tôi giết cô ta, cô ta vẫn còn cầu xin tôi tha cho ông một con đường sống, sau đó còn quỳ xuống cầu xin tôi nữa!”“Chết đi!”Chủ thượng không nói lời dư thừa, đôi mắt lộ ra sát khí càng dày đặc.Đột nhiên ông ta bất ngờ tăng tốc, nhắm trúng thời cơ, một quyền đột ngột đánh đến.Sắc mặt Hắc Sơn thay đổi lớn!Vội vàng nâng quyền, cũng đánh ra: “Ông giả vờ? Hừ!Không biết tự lượng sức mình!”“Am Một tiếng vang lớn, chủ thượng bay ngược ra ngoài, xương ngực một tiếng răng rắc vang lên một tiếng giòn tan, không biết gãy mất mấy cái.Mà Hắc Sơn cũng lùi lại vài bước, che lại bả vai, hít sâu một hơi, cái đánh cuồng bạo kia khiến cho xương bả vai ông †a cũng đứt gãy!
Chủ Thượng chợt quát một tiếng, bàn tay đập xuống mặt đất, cả người bay về phía Hắc Sơn.
“Am Hai năm đấm đột nhiên va chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang lớn!
“Ha ha ha, quả nhiên ông đã bị thương!
Qua một quyền này Hắc Sơn có thể cảm nhận được Chủ Thượng bị thương không nhẹ, thậm chí còn không có bao nhiêu sức lực, mềm như bông, có thể có lợi ích gì?
Ông ta chợt quát một tiếng, không hề che giấu sát ý trong mắt mình.
“Hôm nay tôi sẽ lấy quyển phổ đi, nhân tiện cũng muốn lấy luôn cái mạng của ông! Người phản bội tôi thì không có tư cách gì để sống thêm nữa!”
Hắc Sơn di chuyển!
Lần đầu tiên ông ta thi triển sức mạnh của mình, che lấp núi song, rung chuyển trời đất, dường như ngay cả không khí cũng bị ông ta đè nén lại, rung động đến mức khiến người ta ù tai!
Một quyền đập tới!
Cuồng bạo mà mạnh mẽ.
Chủ Thượng vẫn không lui bước, đôi tay vung quyền, Cực Đạo Quyền Pháp càng ngày càng trở nên cuồng bạo hơn.
Hai mươi năm nay cũng đủ để ông ta nghiên cứu thêm một trang quyền phổ, khiến thực lực của ông ta còn mạnh hơn nhiều so với quá khứ.
Hai người ngay lập tức đánh nhau kịch liệt.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Bụi đất tung bay!
Tiếng quyền cước va chạm đỉnh tai nhức óc.
“Hận tôi! Hận tôi! Hận tôi đi!”
Hắc Sơn gào thét lớn hơn: “Tôi nói cho ông biết, lúc tôi giết cô ta, cô ta vẫn còn cầu xin tôi tha cho ông một con đường sống, sau đó còn quỳ xuống cầu xin tôi nữa!”
“Chết đi!”
Chủ thượng không nói lời dư thừa, đôi mắt lộ ra sát khí càng dày đặc.
Đột nhiên ông ta bất ngờ tăng tốc, nhắm trúng thời cơ, một quyền đột ngột đánh đến.
Sắc mặt Hắc Sơn thay đổi lớn!
Vội vàng nâng quyền, cũng đánh ra: “Ông giả vờ? Hừ!
Không biết tự lượng sức mình!”
“Am Một tiếng vang lớn, chủ thượng bay ngược ra ngoài, xương ngực một tiếng răng rắc vang lên một tiếng giòn tan, không biết gãy mất mấy cái.
Mà Hắc Sơn cũng lùi lại vài bước, che lại bả vai, hít sâu một hơi, cái đánh cuồng bạo kia khiến cho xương bả vai ông †a cũng đứt gãy!
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Chủ Thượng chợt quát một tiếng, bàn tay đập xuống mặt đất, cả người bay về phía Hắc Sơn.“Am Hai năm đấm đột nhiên va chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang lớn!“Ha ha ha, quả nhiên ông đã bị thương!Qua một quyền này Hắc Sơn có thể cảm nhận được Chủ Thượng bị thương không nhẹ, thậm chí còn không có bao nhiêu sức lực, mềm như bông, có thể có lợi ích gì?Ông ta chợt quát một tiếng, không hề che giấu sát ý trong mắt mình.“Hôm nay tôi sẽ lấy quyển phổ đi, nhân tiện cũng muốn lấy luôn cái mạng của ông! Người phản bội tôi thì không có tư cách gì để sống thêm nữa!”Hắc Sơn di chuyển!Lần đầu tiên ông ta thi triển sức mạnh của mình, che lấp núi song, rung chuyển trời đất, dường như ngay cả không khí cũng bị ông ta đè nén lại, rung động đến mức khiến người ta ù tai!Một quyền đập tới!Cuồng bạo mà mạnh mẽ.Chủ Thượng vẫn không lui bước, đôi tay vung quyền, Cực Đạo Quyền Pháp càng ngày càng trở nên cuồng bạo hơn.Hai mươi năm nay cũng đủ để ông ta nghiên cứu thêm một trang quyền phổ, khiến thực lực của ông ta còn mạnh hơn nhiều so với quá khứ.Hai người ngay lập tức đánh nhau kịch liệt.Phanh!Phanh!Phanh!Bụi đất tung bay!Tiếng quyền cước va chạm đỉnh tai nhức óc.“Hận tôi! Hận tôi! Hận tôi đi!”Hắc Sơn gào thét lớn hơn: “Tôi nói cho ông biết, lúc tôi giết cô ta, cô ta vẫn còn cầu xin tôi tha cho ông một con đường sống, sau đó còn quỳ xuống cầu xin tôi nữa!”“Chết đi!”Chủ thượng không nói lời dư thừa, đôi mắt lộ ra sát khí càng dày đặc.Đột nhiên ông ta bất ngờ tăng tốc, nhắm trúng thời cơ, một quyền đột ngột đánh đến.Sắc mặt Hắc Sơn thay đổi lớn!Vội vàng nâng quyền, cũng đánh ra: “Ông giả vờ? Hừ!Không biết tự lượng sức mình!”“Am Một tiếng vang lớn, chủ thượng bay ngược ra ngoài, xương ngực một tiếng răng rắc vang lên một tiếng giòn tan, không biết gãy mất mấy cái.Mà Hắc Sơn cũng lùi lại vài bước, che lại bả vai, hít sâu một hơi, cái đánh cuồng bạo kia khiến cho xương bả vai ông †a cũng đứt gãy!