Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1680

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Nắm đấm của bọn chúng còn chưa đụng tới Giang Ninh thì đã bị anh đánh bay ra đâm vào trên cột cửa, hét thảm một tiếng, rồi sau đó phun ra một ngụm máu tươi!“To gan! Lại dám đến nhà họ Phương gây chuyện! Người đâu!”Thấy như vậy thì vài người khác lập tức hô to lên, bọn họ không ngờ rằng người tới đây lại có chút bản lĩnh, còn dám đả thương người của bọn họ.Rầm rầm…Trong phút chốc, mười mấy người xông ra bao vây Giang Ninh.Lúc đó.Phương Uy đứng trong phòng khách, gương mặt bao phủ một loại sát khí lạnh lẽo.“Mày nói ai? Muốn đích thân tao ra cổng nghênh đón, thật là một đồ chó ngông cuồng!”Ông ta quát lớn: “Giết, sau đấy quăng ra ngoài!”“Am”Vừa dứt lời, một bóng dáng bay ngang vào đáp xuống cửa phòng khách, thoải mái kêu lên.Con người của Phương Uy lập tức co rút lại thật mạnh.Mười người canh cổng bên ngoài đều có thực lực không tệ, nhưng lúc này mới qua bao lâu đâu mà toàn bộ đều đã gục xuống rồi sao?Ông ta cúi đầu liếc mắt nhìn tên người làm dưới chân kia, cả người cuộn tròn lại như một con tôm lớn cong lưng.“Kẻ nào!”Phương Uy lạnh lùng quát lớn một tiếng: “Đến nhà họ Phương gây rối, muốn chết à!”Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.Sau đó, một bóng dáng xuất hiện trong tâm mắt Phương Uy.Phương Uy đột nhiên ngừng nói?Ông ta chỉ nhìn chăm chằm vào chân của Giang Ninh, nhìn dáng vẻ bước đi của anh, mỗi một bước tựa như không có gì đặc biệt nhưng lại khiến cho ông ta cảm thấy mỗi một bước vô cùng đặc biệt!Tựa như bước trên một nhịp điệu đặc biệt, khiến cho ánh mắt Phương Uy biến đổi.Người tới không đơn giản!“Nhà họ Phương không hề cao xa không với tới như vậy, cho nên mày cũng đừng quá đắc ý”Giang Ninh thản nhiên nói: “Ông đã không chịu nghe lời tôi đưa người đến Đông Hải một cách an toàn, hoàn hảo thì tôi đây đành phải đích thân đến nhà thôi”“Giang Ninh!”Phương Uy phản ứng ngay lập tức.Là Giang Ninh.Anh ta vẫn dám đến nhà họ Phương, thật to gan, thật quá ngông cuồng mà…!Sắc mặt Phương Uy sa sầm lại, hình như nhớ đến cái gì đó “Phương Hạ đâu?”

Nắm đấm của bọn chúng còn chưa đụng tới Giang Ninh thì đã bị anh đánh bay ra đâm vào trên cột cửa, hét thảm một tiếng, rồi sau đó phun ra một ngụm máu tươi!

“To gan! Lại dám đến nhà họ Phương gây chuyện! Người đâu!”

Thấy như vậy thì vài người khác lập tức hô to lên, bọn họ không ngờ rằng người tới đây lại có chút bản lĩnh, còn dám đả thương người của bọn họ.

Rầm rầm…

Trong phút chốc, mười mấy người xông ra bao vây Giang Ninh.

Lúc đó.

Phương Uy đứng trong phòng khách, gương mặt bao phủ một loại sát khí lạnh lẽo.

“Mày nói ai? Muốn đích thân tao ra cổng nghênh đón, thật là một đồ chó ngông cuồng!”

Ông ta quát lớn: “Giết, sau đấy quăng ra ngoài!”

“Am”

Vừa dứt lời, một bóng dáng bay ngang vào đáp xuống cửa phòng khách, thoải mái kêu lên.

Con người của Phương Uy lập tức co rút lại thật mạnh.

Mười người canh cổng bên ngoài đều có thực lực không tệ, nhưng lúc này mới qua bao lâu đâu mà toàn bộ đều đã gục xuống rồi sao?

Ông ta cúi đầu liếc mắt nhìn tên người làm dưới chân kia, cả người cuộn tròn lại như một con tôm lớn cong lưng.

“Kẻ nào!”

Phương Uy lạnh lùng quát lớn một tiếng: “Đến nhà họ Phương gây rối, muốn chết à!”

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Sau đó, một bóng dáng xuất hiện trong tâm mắt Phương Uy.

Phương Uy đột nhiên ngừng nói?

Ông ta chỉ nhìn chăm chằm vào chân của Giang Ninh, nhìn dáng vẻ bước đi của anh, mỗi một bước tựa như không có gì đặc biệt nhưng lại khiến cho ông ta cảm thấy mỗi một bước vô cùng đặc biệt!

Tựa như bước trên một nhịp điệu đặc biệt, khiến cho ánh mắt Phương Uy biến đổi.

Người tới không đơn giản!

“Nhà họ Phương không hề cao xa không với tới như vậy, cho nên mày cũng đừng quá đắc ý”

Giang Ninh thản nhiên nói: “Ông đã không chịu nghe lời tôi đưa người đến Đông Hải một cách an toàn, hoàn hảo thì tôi đây đành phải đích thân đến nhà thôi”

“Giang Ninh!”

Phương Uy phản ứng ngay lập tức.

Là Giang Ninh.

Anh ta vẫn dám đến nhà họ Phương, thật to gan, thật quá ngông cuồng mà…!

Sắc mặt Phương Uy sa sầm lại, hình như nhớ đến cái gì đó “Phương Hạ đâu?”

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Nắm đấm của bọn chúng còn chưa đụng tới Giang Ninh thì đã bị anh đánh bay ra đâm vào trên cột cửa, hét thảm một tiếng, rồi sau đó phun ra một ngụm máu tươi!“To gan! Lại dám đến nhà họ Phương gây chuyện! Người đâu!”Thấy như vậy thì vài người khác lập tức hô to lên, bọn họ không ngờ rằng người tới đây lại có chút bản lĩnh, còn dám đả thương người của bọn họ.Rầm rầm…Trong phút chốc, mười mấy người xông ra bao vây Giang Ninh.Lúc đó.Phương Uy đứng trong phòng khách, gương mặt bao phủ một loại sát khí lạnh lẽo.“Mày nói ai? Muốn đích thân tao ra cổng nghênh đón, thật là một đồ chó ngông cuồng!”Ông ta quát lớn: “Giết, sau đấy quăng ra ngoài!”“Am”Vừa dứt lời, một bóng dáng bay ngang vào đáp xuống cửa phòng khách, thoải mái kêu lên.Con người của Phương Uy lập tức co rút lại thật mạnh.Mười người canh cổng bên ngoài đều có thực lực không tệ, nhưng lúc này mới qua bao lâu đâu mà toàn bộ đều đã gục xuống rồi sao?Ông ta cúi đầu liếc mắt nhìn tên người làm dưới chân kia, cả người cuộn tròn lại như một con tôm lớn cong lưng.“Kẻ nào!”Phương Uy lạnh lùng quát lớn một tiếng: “Đến nhà họ Phương gây rối, muốn chết à!”Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.Sau đó, một bóng dáng xuất hiện trong tâm mắt Phương Uy.Phương Uy đột nhiên ngừng nói?Ông ta chỉ nhìn chăm chằm vào chân của Giang Ninh, nhìn dáng vẻ bước đi của anh, mỗi một bước tựa như không có gì đặc biệt nhưng lại khiến cho ông ta cảm thấy mỗi một bước vô cùng đặc biệt!Tựa như bước trên một nhịp điệu đặc biệt, khiến cho ánh mắt Phương Uy biến đổi.Người tới không đơn giản!“Nhà họ Phương không hề cao xa không với tới như vậy, cho nên mày cũng đừng quá đắc ý”Giang Ninh thản nhiên nói: “Ông đã không chịu nghe lời tôi đưa người đến Đông Hải một cách an toàn, hoàn hảo thì tôi đây đành phải đích thân đến nhà thôi”“Giang Ninh!”Phương Uy phản ứng ngay lập tức.Là Giang Ninh.Anh ta vẫn dám đến nhà họ Phương, thật to gan, thật quá ngông cuồng mà…!Sắc mặt Phương Uy sa sầm lại, hình như nhớ đến cái gì đó “Phương Hạ đâu?”

Chương 1680