Ngày hôm sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, chân Mạnh Thiển Thiển sáng sớm liền có chút rút gân, không dám đánh thức bạn cùng phòng, dùng một chân nhảy đến ban công nhỏ, di động vừa lúc vang lên, cô cầm lấy, xem một cái, điện thoại trong nhà.Cô nhấp môi tiếp nhận.Thanh âm quen thuộc của mẹ truyền đến,: “Trước kia đồng phục em trai cô để nơi nào? Như thế nào không tìm được, còn có em gái cô thời điểm nghỉ hè mua vớ, cô cùng để ở chỗ nào?.”“Đều ở tủ quần áo trong phòng Mạnh Khiếu, ngăn trên cùng.”“Vớ của Viện Viện cũng ở đó? Vớ của con gái sao có thể để cùng chỗ với vớ của em trai cô....”“Mạnh Khiếu nói muốn!”Một câu trực tiếp ngăn chặn bên kia nói, bà dừng một chút, nói: “Được, nếu Mạnh Khiếu muốn liền phải làm, đúng rồi, trả nhiều tiền như vậy để cô đi học đại học Hải Thành, cô nhưng phải học thật tốt cho tôi, không được đi tìm Ứng Hạo kia, đừng cho là tôi không biết, cậu ta cũng học ở Hải Thành....”Nghe thấy cái tên kia, lòng Mạnh Thiển Thiển trầm xuống, lấy di động ra, cắt đứt…

Chương 30: Chương 30

Tái NgộTác giả: Bán Tiệt Bạch TháiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgày hôm sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, chân Mạnh Thiển Thiển sáng sớm liền có chút rút gân, không dám đánh thức bạn cùng phòng, dùng một chân nhảy đến ban công nhỏ, di động vừa lúc vang lên, cô cầm lấy, xem một cái, điện thoại trong nhà.Cô nhấp môi tiếp nhận.Thanh âm quen thuộc của mẹ truyền đến,: “Trước kia đồng phục em trai cô để nơi nào? Như thế nào không tìm được, còn có em gái cô thời điểm nghỉ hè mua vớ, cô cùng để ở chỗ nào?.”“Đều ở tủ quần áo trong phòng Mạnh Khiếu, ngăn trên cùng.”“Vớ của Viện Viện cũng ở đó? Vớ của con gái sao có thể để cùng chỗ với vớ của em trai cô....”“Mạnh Khiếu nói muốn!”Một câu trực tiếp ngăn chặn bên kia nói, bà dừng một chút, nói: “Được, nếu Mạnh Khiếu muốn liền phải làm, đúng rồi, trả nhiều tiền như vậy để cô đi học đại học Hải Thành, cô nhưng phải học thật tốt cho tôi, không được đi tìm Ứng Hạo kia, đừng cho là tôi không biết, cậu ta cũng học ở Hải Thành....”Nghe thấy cái tên kia, lòng Mạnh Thiển Thiển trầm xuống, lấy di động ra, cắt đứt… Chu Ngạn: “Vậy em chịu không được liền nói.”“Dạ.”“Thật không muốn nhìn.” Đường Tuyển bụm mặt, vẻ mặt thống khổ.Những người khác sôi nổi cười rộ lên, Mạnh Thiển Thiển cắn ống hút hơi hơi dịch chuyển thân mình, bên tai có chút hồng.Chu Ngạn nhìn ra cô ngượng ngùng, nói: “Em ấy da mặt mỏng, các cậu đừng cười.”“Ha ha ha ha được được được, không cười.” Thường Tuệ Tuệ miệng nói như vậy, tiếng cười kia thế nhưng không dừng lại.Ứng Hạo ngồi ở tận cùng bên trong, anh không có tham dự bất luận cái trêu chọc gì, nắm chai Coca, nghe tiếng cười.Đôi mắt anh từ chai coca lạnh trong tay Mạnh Thiển Thiển đảo qua, bởi vì cô mỗi lần tới kỳ đều đau đến muốn chết muốn sống, vì thế anh cưỡng chế cô không thể uống lạnh, cô cũng nghe lời.Hiện giờ.Cô bắt đầu uống Coca lạnh.Anh cầm lấy cái chai, nhấp một ngụm.Món nướng chỉ chốc lát liền lên bàn, mấy người duỗi tay, lấy một xiên.Chu Ngạn cầm một xiên cánh gà cho Mạnh Thiển Thiển, cánh gà này có chút lớn, Mạnh Thiển Thiển phải lau ngón tay, xé mở thịt nướng thơm ngào ngạt, từng miếng từng miếng mà bỏ vào trong miệng.Thường Tuệ Tuệ lau lau khóe miệng, khụ một tiếng nhìn về phía Ứng Hạo, “Học trưởng, em có thể hỏi anh một vấn đề sao?”Ứng Hạo nhấc đôi mắt lên.“Cô hỏi đi.”Thường Tuệ Tuệ nhìn những người khác, lại lau khóe miệng, nhích lại gần về phía trước, nói: “Anh cùng Lâm Phiêu học tỷ là hoà bình chia tay hay là Lâm Phiêu học tỷ ngoại tình?”Khụ.Toàn trường an tĩnh vài giây.Ứng Hạo sau đó nhích lại gần, nói: “Hoà bình chia tay.”Thường Tuệ Tuệ trong lòng lại a một tiếng, trên mặt lại cười tủm tỉm nói: “À à à, là hoà bình chia tay a, hoà bình chia tay tốt a.”Trên thế giới này không có bức tường không lọt gió, trước khi chưa chia tay, Lâm Phiêu cùng Lục Lễ ở cửa quán bar ôm ôm ấp ấp sớm đã có người để lại ảnh chụp, như thế nào là hoà bình chia tay, Ứng Hạo học trưởng nhân phẩm cũng quá tốt rồi, chẳng sợ không phải hoà bình chia tay cũng để lại cho học tỷ mặt mũi.Thường Tuệ Tuệ cầm lấy Coca, hướng Ứng Hạo giơ lên, “Học trưởng, em kính anh một ly.”.

Chu Ngạn: “Vậy em chịu không được liền nói.”“Dạ.”“Thật không muốn nhìn.” Đường Tuyển bụm mặt, vẻ mặt thống khổ.

Những người khác sôi nổi cười rộ lên, Mạnh Thiển Thiển cắn ống hút hơi hơi dịch chuyển thân mình, bên tai có chút hồng.Chu Ngạn nhìn ra cô ngượng ngùng, nói: “Em ấy da mặt mỏng, các cậu đừng cười.”“Ha ha ha ha được được được, không cười.” Thường Tuệ Tuệ miệng nói như vậy, tiếng cười kia thế nhưng không dừng lại.

Ứng Hạo ngồi ở tận cùng bên trong, anh không có tham dự bất luận cái trêu chọc gì, nắm chai Coca, nghe tiếng cười.

Đôi mắt anh từ chai coca lạnh trong tay Mạnh Thiển Thiển đảo qua, bởi vì cô mỗi lần tới kỳ đều đau đến muốn chết muốn sống, vì thế anh cưỡng chế cô không thể uống lạnh, cô cũng nghe lời.Hiện giờ.Cô bắt đầu uống Coca lạnh.Anh cầm lấy cái chai, nhấp một ngụm.Món nướng chỉ chốc lát liền lên bàn, mấy người duỗi tay, lấy một xiên.

Chu Ngạn cầm một xiên cánh gà cho Mạnh Thiển Thiển, cánh gà này có chút lớn, Mạnh Thiển Thiển phải lau ngón tay, xé mở thịt nướng thơm ngào ngạt, từng miếng từng miếng mà bỏ vào trong miệng.Thường Tuệ Tuệ lau lau khóe miệng, khụ một tiếng nhìn về phía Ứng Hạo, “Học trưởng, em có thể hỏi anh một vấn đề sao?”Ứng Hạo nhấc đôi mắt lên.“Cô hỏi đi.”Thường Tuệ Tuệ nhìn những người khác, lại lau khóe miệng, nhích lại gần về phía trước, nói: “Anh cùng Lâm Phiêu học tỷ là hoà bình chia tay hay là Lâm Phiêu học tỷ ngoại tình?”Khụ.Toàn trường an tĩnh vài giây.Ứng Hạo sau đó nhích lại gần, nói: “Hoà bình chia tay.”Thường Tuệ Tuệ trong lòng lại a một tiếng, trên mặt lại cười tủm tỉm nói: “À à à, là hoà bình chia tay a, hoà bình chia tay tốt a.”Trên thế giới này không có bức tường không lọt gió, trước khi chưa chia tay, Lâm Phiêu cùng Lục Lễ ở cửa quán bar ôm ôm ấp ấp sớm đã có người để lại ảnh chụp, như thế nào là hoà bình chia tay, Ứng Hạo học trưởng nhân phẩm cũng quá tốt rồi, chẳng sợ không phải hoà bình chia tay cũng để lại cho học tỷ mặt mũi.

Thường Tuệ Tuệ cầm lấy Coca, hướng Ứng Hạo giơ lên, “Học trưởng, em kính anh một ly.”.

Tái NgộTác giả: Bán Tiệt Bạch TháiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgày hôm sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, chân Mạnh Thiển Thiển sáng sớm liền có chút rút gân, không dám đánh thức bạn cùng phòng, dùng một chân nhảy đến ban công nhỏ, di động vừa lúc vang lên, cô cầm lấy, xem một cái, điện thoại trong nhà.Cô nhấp môi tiếp nhận.Thanh âm quen thuộc của mẹ truyền đến,: “Trước kia đồng phục em trai cô để nơi nào? Như thế nào không tìm được, còn có em gái cô thời điểm nghỉ hè mua vớ, cô cùng để ở chỗ nào?.”“Đều ở tủ quần áo trong phòng Mạnh Khiếu, ngăn trên cùng.”“Vớ của Viện Viện cũng ở đó? Vớ của con gái sao có thể để cùng chỗ với vớ của em trai cô....”“Mạnh Khiếu nói muốn!”Một câu trực tiếp ngăn chặn bên kia nói, bà dừng một chút, nói: “Được, nếu Mạnh Khiếu muốn liền phải làm, đúng rồi, trả nhiều tiền như vậy để cô đi học đại học Hải Thành, cô nhưng phải học thật tốt cho tôi, không được đi tìm Ứng Hạo kia, đừng cho là tôi không biết, cậu ta cũng học ở Hải Thành....”Nghe thấy cái tên kia, lòng Mạnh Thiển Thiển trầm xuống, lấy di động ra, cắt đứt… Chu Ngạn: “Vậy em chịu không được liền nói.”“Dạ.”“Thật không muốn nhìn.” Đường Tuyển bụm mặt, vẻ mặt thống khổ.Những người khác sôi nổi cười rộ lên, Mạnh Thiển Thiển cắn ống hút hơi hơi dịch chuyển thân mình, bên tai có chút hồng.Chu Ngạn nhìn ra cô ngượng ngùng, nói: “Em ấy da mặt mỏng, các cậu đừng cười.”“Ha ha ha ha được được được, không cười.” Thường Tuệ Tuệ miệng nói như vậy, tiếng cười kia thế nhưng không dừng lại.Ứng Hạo ngồi ở tận cùng bên trong, anh không có tham dự bất luận cái trêu chọc gì, nắm chai Coca, nghe tiếng cười.Đôi mắt anh từ chai coca lạnh trong tay Mạnh Thiển Thiển đảo qua, bởi vì cô mỗi lần tới kỳ đều đau đến muốn chết muốn sống, vì thế anh cưỡng chế cô không thể uống lạnh, cô cũng nghe lời.Hiện giờ.Cô bắt đầu uống Coca lạnh.Anh cầm lấy cái chai, nhấp một ngụm.Món nướng chỉ chốc lát liền lên bàn, mấy người duỗi tay, lấy một xiên.Chu Ngạn cầm một xiên cánh gà cho Mạnh Thiển Thiển, cánh gà này có chút lớn, Mạnh Thiển Thiển phải lau ngón tay, xé mở thịt nướng thơm ngào ngạt, từng miếng từng miếng mà bỏ vào trong miệng.Thường Tuệ Tuệ lau lau khóe miệng, khụ một tiếng nhìn về phía Ứng Hạo, “Học trưởng, em có thể hỏi anh một vấn đề sao?”Ứng Hạo nhấc đôi mắt lên.“Cô hỏi đi.”Thường Tuệ Tuệ nhìn những người khác, lại lau khóe miệng, nhích lại gần về phía trước, nói: “Anh cùng Lâm Phiêu học tỷ là hoà bình chia tay hay là Lâm Phiêu học tỷ ngoại tình?”Khụ.Toàn trường an tĩnh vài giây.Ứng Hạo sau đó nhích lại gần, nói: “Hoà bình chia tay.”Thường Tuệ Tuệ trong lòng lại a một tiếng, trên mặt lại cười tủm tỉm nói: “À à à, là hoà bình chia tay a, hoà bình chia tay tốt a.”Trên thế giới này không có bức tường không lọt gió, trước khi chưa chia tay, Lâm Phiêu cùng Lục Lễ ở cửa quán bar ôm ôm ấp ấp sớm đã có người để lại ảnh chụp, như thế nào là hoà bình chia tay, Ứng Hạo học trưởng nhân phẩm cũng quá tốt rồi, chẳng sợ không phải hoà bình chia tay cũng để lại cho học tỷ mặt mũi.Thường Tuệ Tuệ cầm lấy Coca, hướng Ứng Hạo giơ lên, “Học trưởng, em kính anh một ly.”.

Chương 30: Chương 30