Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1694
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Nói xong, Phương Uy không nói lại nữa, hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.Phương Nhiễm đứng ở đó, lòng như sụp đổ.“Anh đứng lại! Đứng lại! Trả con lại cho tôi! Trả lại cho tôi!”“Phương Uy, anh không phải con người! Đồ khốn kiếp!”“Trả lại con cho tôi, trả lại cho tôi!”Toàn bộ địa lao trong hang núi vang vọng tiếng gào khóc thảm thiết của bà ấy.Trong rừng.Phương Thu không nói lời nào, đi theo sau Giang Ninh.Tinh thần anh ta hơi hoảng hốt.Hôm nay rời khỏi núi Chung Nam, rời khỏi nhà họ Phương giống như mãi mãi không về được nữa.Anh ta không cảm thấy Giang Ninh sẽ giết mình.Giang Ninh là người như thế nào, tuy rằng ở cùng anh không lâu, nhưng trong khoảng thời gian ở Đông Hải, Phương Thu có thể thấy rằng Giang Ninh sẽ không bao giờ giết người bừa bãi.Đặc biệt là giữa mình và anh cũng không có thù hận sống chết gì.Nhưng tại sao anh phải mang mình đi, bởi vì muốn đổi lấy Phương Hạ?Ha ha, anh ta có giá trị đó sao.“Đợi đã”Phương Thu không nhịn được, dừng lại: “Nếu như anh muốn giết tôi thì hãy giết ngay ở đây. Thân là người của Dòng họ lánh đời, phải chết cũng nên chết ở núi Chung Nam.”Giang Ninh quay đầu lại nhìn anh ta.“Tôi sẽ không giết anh, anh cũng không phải người của Dòng họ lánh đời.”Phương Thu cau mày!“Vậy thì anh muốn làm gì?”“Đưa anh trở về, nhận cậu làm đồ đệ”Phương Thu đứng đó không nhúc nhích, còn tưởng rằng mình nghe lầm, Giang Ninh muốn nhận mình làm đồ đệ?Anh ta không dám nói Giang Ninh không đủ tư cách, với thực lực của Giang Ninh, quả thực có thể dễ dàng đánh bại mình, thậm chí là giết mình, nhưng nhận mình làm đồ đệ…“Phương Thu, tốt hơn hết là cậu nên nhận ra thực tế sớm hơn đi. Cậu chưa bao giờ thuộc về Dòng họ lánh đời, trong lòng cậu biết rõ điều đó!”“Cậu chưa từng thuộc về nhà họ Phương! Tự suy nghĩ thật kỹ đi”Giang Ninh không hề khách sáo, hai câu khiến một chút ảo tưởng cuối cùng của Phương Thu đều lập tức tan vỡ!“Nhà họ Phương…”Phương Thu hít một hơi thật sâu, không chịu khuất phục nói: “Tôi đến từ nhà họ Phương, tôi “Nhưng nhà họ Phương không cần cậu!”
Nói xong, Phương Uy không nói lại nữa, hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Phương Nhiễm đứng ở đó, lòng như sụp đổ.
“Anh đứng lại! Đứng lại! Trả con lại cho tôi! Trả lại cho tôi!”
“Phương Uy, anh không phải con người! Đồ khốn kiếp!”
“Trả lại con cho tôi, trả lại cho tôi!”
Toàn bộ địa lao trong hang núi vang vọng tiếng gào khóc thảm thiết của bà ấy.
Trong rừng.
Phương Thu không nói lời nào, đi theo sau Giang Ninh.
Tinh thần anh ta hơi hoảng hốt.
Hôm nay rời khỏi núi Chung Nam, rời khỏi nhà họ Phương giống như mãi mãi không về được nữa.
Anh ta không cảm thấy Giang Ninh sẽ giết mình.
Giang Ninh là người như thế nào, tuy rằng ở cùng anh không lâu, nhưng trong khoảng thời gian ở Đông Hải, Phương Thu có thể thấy rằng Giang Ninh sẽ không bao giờ giết người bừa bãi.
Đặc biệt là giữa mình và anh cũng không có thù hận sống chết gì.
Nhưng tại sao anh phải mang mình đi, bởi vì muốn đổi lấy Phương Hạ?
Ha ha, anh ta có giá trị đó sao.
“Đợi đã”
Phương Thu không nhịn được, dừng lại: “Nếu như anh muốn giết tôi thì hãy giết ngay ở đây. Thân là người của Dòng họ lánh đời, phải chết cũng nên chết ở núi Chung Nam.”
Giang Ninh quay đầu lại nhìn anh ta.
“Tôi sẽ không giết anh, anh cũng không phải người của Dòng họ lánh đời.”
Phương Thu cau mày!
“Vậy thì anh muốn làm gì?”
“Đưa anh trở về, nhận cậu làm đồ đệ”
Phương Thu đứng đó không nhúc nhích, còn tưởng rằng mình nghe lầm, Giang Ninh muốn nhận mình làm đồ đệ?
Anh ta không dám nói Giang Ninh không đủ tư cách, với thực lực của Giang Ninh, quả thực có thể dễ dàng đánh bại mình, thậm chí là giết mình, nhưng nhận mình làm đồ đệ…
“Phương Thu, tốt hơn hết là cậu nên nhận ra thực tế sớm hơn đi. Cậu chưa bao giờ thuộc về Dòng họ lánh đời, trong lòng cậu biết rõ điều đó!”
“Cậu chưa từng thuộc về nhà họ Phương! Tự suy nghĩ thật kỹ đi”
Giang Ninh không hề khách sáo, hai câu khiến một chút ảo tưởng cuối cùng của Phương Thu đều lập tức tan vỡ!
“Nhà họ Phương…”
Phương Thu hít một hơi thật sâu, không chịu khuất phục nói: “Tôi đến từ nhà họ Phương, tôi “Nhưng nhà họ Phương không cần cậu!”
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Nói xong, Phương Uy không nói lại nữa, hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.Phương Nhiễm đứng ở đó, lòng như sụp đổ.“Anh đứng lại! Đứng lại! Trả con lại cho tôi! Trả lại cho tôi!”“Phương Uy, anh không phải con người! Đồ khốn kiếp!”“Trả lại con cho tôi, trả lại cho tôi!”Toàn bộ địa lao trong hang núi vang vọng tiếng gào khóc thảm thiết của bà ấy.Trong rừng.Phương Thu không nói lời nào, đi theo sau Giang Ninh.Tinh thần anh ta hơi hoảng hốt.Hôm nay rời khỏi núi Chung Nam, rời khỏi nhà họ Phương giống như mãi mãi không về được nữa.Anh ta không cảm thấy Giang Ninh sẽ giết mình.Giang Ninh là người như thế nào, tuy rằng ở cùng anh không lâu, nhưng trong khoảng thời gian ở Đông Hải, Phương Thu có thể thấy rằng Giang Ninh sẽ không bao giờ giết người bừa bãi.Đặc biệt là giữa mình và anh cũng không có thù hận sống chết gì.Nhưng tại sao anh phải mang mình đi, bởi vì muốn đổi lấy Phương Hạ?Ha ha, anh ta có giá trị đó sao.“Đợi đã”Phương Thu không nhịn được, dừng lại: “Nếu như anh muốn giết tôi thì hãy giết ngay ở đây. Thân là người của Dòng họ lánh đời, phải chết cũng nên chết ở núi Chung Nam.”Giang Ninh quay đầu lại nhìn anh ta.“Tôi sẽ không giết anh, anh cũng không phải người của Dòng họ lánh đời.”Phương Thu cau mày!“Vậy thì anh muốn làm gì?”“Đưa anh trở về, nhận cậu làm đồ đệ”Phương Thu đứng đó không nhúc nhích, còn tưởng rằng mình nghe lầm, Giang Ninh muốn nhận mình làm đồ đệ?Anh ta không dám nói Giang Ninh không đủ tư cách, với thực lực của Giang Ninh, quả thực có thể dễ dàng đánh bại mình, thậm chí là giết mình, nhưng nhận mình làm đồ đệ…“Phương Thu, tốt hơn hết là cậu nên nhận ra thực tế sớm hơn đi. Cậu chưa bao giờ thuộc về Dòng họ lánh đời, trong lòng cậu biết rõ điều đó!”“Cậu chưa từng thuộc về nhà họ Phương! Tự suy nghĩ thật kỹ đi”Giang Ninh không hề khách sáo, hai câu khiến một chút ảo tưởng cuối cùng của Phương Thu đều lập tức tan vỡ!“Nhà họ Phương…”Phương Thu hít một hơi thật sâu, không chịu khuất phục nói: “Tôi đến từ nhà họ Phương, tôi “Nhưng nhà họ Phương không cần cậu!”