Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1698
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Đại ca”Giang Ninh cau mày, vươn tay gỡ điếu thuốc trên miệng A Phi ra, bóp tắt: “Hút thuốc cái gì vậy, không có ý thức phòng cháy rừng gì cả”“Hì hì”A Phi sờ sờ đầu, vội vàng bóp tắt tàn thuốc: “Em sai rồi, em sai rồi, thật sự sốt ruột không chịu được. Lần sau sẽ không tái phạm nữa!”Anh ta quay đầu lại liếc nhìn Phương Thu đang ở phía sau Giang Ninh, không khỏi kinh ngạc: “Phương Nhiễm không phải là nữ sao?”“Cậu ấy là Phương Thu”Anh Cẩu nói.Anh ta cũng tự hỏi, tại sao Giang Ninh không mang Phương Nhiễm về mà lại đưa Phương Thu về.“Từ hôm nay trở đi, cậu ấy sẽ là đệ tử chính thức của võ quán Cực Đạo”Giang Ninh chỉ vào Phương Thu, sau đó chỉ vào A Phi và anh Cẩu: “Vê mặt vai vế, bọn họ coi như là huynh trưởng của cậu”“Gọi anh đi!”A Phi không khách sáo, vỗ võ ngực nói: “Anh Phi sau này sẽ bảo vệ cho cậu, không cần lo có người dám bắt nạt cậu!”Phương Thu không nói nên lời.Anh ta đã gặp anh Cẩu, nhưng A Phi này là nhìn thấy lần đầu tiên.Nhưng mà anh ta chưa muốn mở miệng gọi.Phương Thu liếc nhìn Giang Ninh, có vẻ như anh ta vẫn còn miễn cưỡng, thậm chí anh ta còn chưa chấp nhận việc mình đã trở thành đồ đệ của Giang Ninh.“Sau này cậu muốn tiêu diệt nhà họ Phương lấy lại thứ thuộc về chính mình còn cần dựa vào bọn họ, gọi một tiếng anh, cậu không chịu thiệt đâu”Giang Ninh hờ hững nói.Phương Thu nghe Giang Ninh nói vậy, anh ta đứng yên ở đó, không nhúc nhích, ánh mắt không ngừng thay đổi.Tiêu diệt nhà họ Phương?Lấy lại những thứ thuộc về mình?Trước giờ anh ta chưa từng nghĩ như vậy!“Sư phụ…“Bây giờ cậu không hiểu, nhưng sẽ sớm thôi, thì cậu sẽ hiểu”Giang Ninh không nói nhiều, bây giờ anh có nói cái gì cũng vô dụng.Anh biết, trong lòng Phương Thu vẫn còn một chút ảo tưởng, sợ rằng vẫn cảm thấy mình là người của nhà họ Phương, không chịu thừa nhận bản thân đã bị nhà Phương vứt bỏ.Cả nhà họ Phương, sợ rằng đều muốn lấy mạng của cậu †a, nếu như mình không đưa cậu ta ra ngoài thì khả năng cậu †a sẽ chết là cực kỳ cao!“Đi, về thôi.”Giang Ninh dẫn mọi người quay trở về Đông Hải.
“Đại ca”
Giang Ninh cau mày, vươn tay gỡ điếu thuốc trên miệng A Phi ra, bóp tắt: “Hút thuốc cái gì vậy, không có ý thức phòng cháy rừng gì cả”
“Hì hì”
A Phi sờ sờ đầu, vội vàng bóp tắt tàn thuốc: “Em sai rồi, em sai rồi, thật sự sốt ruột không chịu được. Lần sau sẽ không tái phạm nữa!”
Anh ta quay đầu lại liếc nhìn Phương Thu đang ở phía sau Giang Ninh, không khỏi kinh ngạc: “Phương Nhiễm không phải là nữ sao?”
“Cậu ấy là Phương Thu”
Anh Cẩu nói.
Anh ta cũng tự hỏi, tại sao Giang Ninh không mang Phương Nhiễm về mà lại đưa Phương Thu về.
“Từ hôm nay trở đi, cậu ấy sẽ là đệ tử chính thức của võ quán Cực Đạo”
Giang Ninh chỉ vào Phương Thu, sau đó chỉ vào A Phi và anh Cẩu: “Vê mặt vai vế, bọn họ coi như là huynh trưởng của cậu”
“Gọi anh đi!”
A Phi không khách sáo, vỗ võ ngực nói: “Anh Phi sau này sẽ bảo vệ cho cậu, không cần lo có người dám bắt nạt cậu!”
Phương Thu không nói nên lời.
Anh ta đã gặp anh Cẩu, nhưng A Phi này là nhìn thấy lần đầu tiên.
Nhưng mà anh ta chưa muốn mở miệng gọi.
Phương Thu liếc nhìn Giang Ninh, có vẻ như anh ta vẫn còn miễn cưỡng, thậm chí anh ta còn chưa chấp nhận việc mình đã trở thành đồ đệ của Giang Ninh.
“Sau này cậu muốn tiêu diệt nhà họ Phương lấy lại thứ thuộc về chính mình còn cần dựa vào bọn họ, gọi một tiếng anh, cậu không chịu thiệt đâu”
Giang Ninh hờ hững nói.
Phương Thu nghe Giang Ninh nói vậy, anh ta đứng yên ở đó, không nhúc nhích, ánh mắt không ngừng thay đổi.
Tiêu diệt nhà họ Phương?
Lấy lại những thứ thuộc về mình?
Trước giờ anh ta chưa từng nghĩ như vậy!
“Sư phụ…
“Bây giờ cậu không hiểu, nhưng sẽ sớm thôi, thì cậu sẽ hiểu”
Giang Ninh không nói nhiều, bây giờ anh có nói cái gì cũng vô dụng.
Anh biết, trong lòng Phương Thu vẫn còn một chút ảo tưởng, sợ rằng vẫn cảm thấy mình là người của nhà họ Phương, không chịu thừa nhận bản thân đã bị nhà Phương vứt bỏ.
Cả nhà họ Phương, sợ rằng đều muốn lấy mạng của cậu †a, nếu như mình không đưa cậu ta ra ngoài thì khả năng cậu †a sẽ chết là cực kỳ cao!
“Đi, về thôi.”
Giang Ninh dẫn mọi người quay trở về Đông Hải.
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Đại ca”Giang Ninh cau mày, vươn tay gỡ điếu thuốc trên miệng A Phi ra, bóp tắt: “Hút thuốc cái gì vậy, không có ý thức phòng cháy rừng gì cả”“Hì hì”A Phi sờ sờ đầu, vội vàng bóp tắt tàn thuốc: “Em sai rồi, em sai rồi, thật sự sốt ruột không chịu được. Lần sau sẽ không tái phạm nữa!”Anh ta quay đầu lại liếc nhìn Phương Thu đang ở phía sau Giang Ninh, không khỏi kinh ngạc: “Phương Nhiễm không phải là nữ sao?”“Cậu ấy là Phương Thu”Anh Cẩu nói.Anh ta cũng tự hỏi, tại sao Giang Ninh không mang Phương Nhiễm về mà lại đưa Phương Thu về.“Từ hôm nay trở đi, cậu ấy sẽ là đệ tử chính thức của võ quán Cực Đạo”Giang Ninh chỉ vào Phương Thu, sau đó chỉ vào A Phi và anh Cẩu: “Vê mặt vai vế, bọn họ coi như là huynh trưởng của cậu”“Gọi anh đi!”A Phi không khách sáo, vỗ võ ngực nói: “Anh Phi sau này sẽ bảo vệ cho cậu, không cần lo có người dám bắt nạt cậu!”Phương Thu không nói nên lời.Anh ta đã gặp anh Cẩu, nhưng A Phi này là nhìn thấy lần đầu tiên.Nhưng mà anh ta chưa muốn mở miệng gọi.Phương Thu liếc nhìn Giang Ninh, có vẻ như anh ta vẫn còn miễn cưỡng, thậm chí anh ta còn chưa chấp nhận việc mình đã trở thành đồ đệ của Giang Ninh.“Sau này cậu muốn tiêu diệt nhà họ Phương lấy lại thứ thuộc về chính mình còn cần dựa vào bọn họ, gọi một tiếng anh, cậu không chịu thiệt đâu”Giang Ninh hờ hững nói.Phương Thu nghe Giang Ninh nói vậy, anh ta đứng yên ở đó, không nhúc nhích, ánh mắt không ngừng thay đổi.Tiêu diệt nhà họ Phương?Lấy lại những thứ thuộc về mình?Trước giờ anh ta chưa từng nghĩ như vậy!“Sư phụ…“Bây giờ cậu không hiểu, nhưng sẽ sớm thôi, thì cậu sẽ hiểu”Giang Ninh không nói nhiều, bây giờ anh có nói cái gì cũng vô dụng.Anh biết, trong lòng Phương Thu vẫn còn một chút ảo tưởng, sợ rằng vẫn cảm thấy mình là người của nhà họ Phương, không chịu thừa nhận bản thân đã bị nhà Phương vứt bỏ.Cả nhà họ Phương, sợ rằng đều muốn lấy mạng của cậu †a, nếu như mình không đưa cậu ta ra ngoài thì khả năng cậu †a sẽ chết là cực kỳ cao!“Đi, về thôi.”Giang Ninh dẫn mọi người quay trở về Đông Hải.