Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1706

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Phương Thu đứng tại chỗ, không nói một lời.Anh ta không hiểu, đến bây giờ vẫn không hiểu, không chỉ không hiểu, càng không muốn Giang Ninh cho rằng nhà họ Phương là một nơi nhất định phải tiêu diệt.Còn nói anh ta tự tay tiêu diệt?Phương Thu siết chặt nằm tay, nghĩ rằng nếu Giang Ninh thật sự muốn ra tay hung ác như vậy thì anh ta… Anh ta nên làm gì bây giờ?Cùng lúc đó.Sau khi Phương Hạ tắm rửa sạch sẽ liền trở nên hăng hái.Hợp tác được với Giang Ninh, đối với anh ta chẳng khác nào như từ đáy cốc trở lại đỉnh cao trong nháy mắt.Đặc biệt là Giang Ninh cho anh ta một tờ quyền phổ, tờ quyền phổ này đủ để cho anh ta lập công, có thể ngẩng mặt lên ở nhà họ Phương, lại một lần nữa chiếm ưu thế khi cạnh tranh với Phương Đông.Đám người anh Cẩu đưa Phương Hạ đến núi Chung Nam.“Con đường tiếp theo cậu tự đi, đừng quên việc cậu đã đồng ý với đại ca của tôi”Anh Cẩu liếc nhìn Phương Hạ, thản nhiên nói.“Yên tâm, Phương Hạ tôi là một người rất giữ chữ tín”Phương Hạ gật đầu.Chỉ là giúp cho Phương Nhiễm chạy thoát mà thôi, có tờ quyền phổ này, để cho một người chạy thoát thì tính là cái gì?Trong mắt cậu ta, Phương Nhiễm không hề có tâm quan trọng như quyền phổ.Nhìn đám người anh Cẩu rời đi, Phương Hạ híp mắt lại, lấy ra từ trong lòng tờ quyên phổ mà Giang Ninh đưa cho, nở một nụ cười.“Có một tờ này là có được những thứ khác, Giang Ninh à Giang Ninh, *hoài bích có tội, đạo lý này đáng lẽ anh phải hiểu, bây giờ tôi không lấy được, nhưng mấy dòng họ lánh đời kết hợp lại, anh cũng chỉ có thể khuất phục mà thôi.*hoài bích có tội: nghĩa là người vốn không có tội, nhưng vì sở hữu bảo vật quý giá mà thân phận không xứng để có được, khiến người khác thèm thuồng để ý, đó chính là tội.Anh ta hừ một tiếng, cất tờ quyền phổ đi, xoay người đi sâu vào trong núi Chung Nam.Anh ta biết rõ hiện tại bản thân không đủ thực lực, chuyện quan trọng bây giờ là lấy được càng nhiều quyền phổ càng tốt, củng cố địa vị của mình ở nhà họ Phương.Chắc chắn rằng tương lai mình sẽ trở thành gia chủ của nhà họ Phương.Chỉ cần anh ta có đủ quyền lên tiếng, anh ta có thể thuyết phục Phương Uy, thậm chí mời được hai vị cụ già của nhà họ Phương, kết hợp với mấy dòng họ lánh đời, nhất định đoạt được quyền phổ trong tay Giang Ninh.Cho dù Giang Ninh rất lợi hại, cho dù Đông Hải bên vững chắc chắn, nhưng chỉ cần mấy dòng họ lánh đời kết hợp lại, ngoại trừ Giang Ninh phải khuất phục ra thì không còn lựa chọn nào khác.Tạm thời Phương Hạ không nghĩ nhiều như vậy, toàn bộ sự việc phải làm từng bước một.Anh ta bước nhanh tới chỗ ở của nhà họ Phương.Mà lúc đó.

Phương Thu đứng tại chỗ, không nói một lời.

Anh ta không hiểu, đến bây giờ vẫn không hiểu, không chỉ không hiểu, càng không muốn Giang Ninh cho rằng nhà họ Phương là một nơi nhất định phải tiêu diệt.

Còn nói anh ta tự tay tiêu diệt?

Phương Thu siết chặt nằm tay, nghĩ rằng nếu Giang Ninh thật sự muốn ra tay hung ác như vậy thì anh ta… Anh ta nên làm gì bây giờ?

Cùng lúc đó.

Sau khi Phương Hạ tắm rửa sạch sẽ liền trở nên hăng hái.

Hợp tác được với Giang Ninh, đối với anh ta chẳng khác nào như từ đáy cốc trở lại đỉnh cao trong nháy mắt.

Đặc biệt là Giang Ninh cho anh ta một tờ quyền phổ, tờ quyền phổ này đủ để cho anh ta lập công, có thể ngẩng mặt lên ở nhà họ Phương, lại một lần nữa chiếm ưu thế khi cạnh tranh với Phương Đông.

Đám người anh Cẩu đưa Phương Hạ đến núi Chung Nam.

“Con đường tiếp theo cậu tự đi, đừng quên việc cậu đã đồng ý với đại ca của tôi”

Anh Cẩu liếc nhìn Phương Hạ, thản nhiên nói.

“Yên tâm, Phương Hạ tôi là một người rất giữ chữ tín”

Phương Hạ gật đầu.

Chỉ là giúp cho Phương Nhiễm chạy thoát mà thôi, có tờ quyền phổ này, để cho một người chạy thoát thì tính là cái gì?

Trong mắt cậu ta, Phương Nhiễm không hề có tâm quan trọng như quyền phổ.

Nhìn đám người anh Cẩu rời đi, Phương Hạ híp mắt lại, lấy ra từ trong lòng tờ quyên phổ mà Giang Ninh đưa cho, nở một nụ cười.

“Có một tờ này là có được những thứ khác, Giang Ninh à Giang Ninh, *hoài bích có tội, đạo lý này đáng lẽ anh phải hiểu, bây giờ tôi không lấy được, nhưng mấy dòng họ lánh đời kết hợp lại, anh cũng chỉ có thể khuất phục mà thôi.

*hoài bích có tội: nghĩa là người vốn không có tội, nhưng vì sở hữu bảo vật quý giá mà thân phận không xứng để có được, khiến người khác thèm thuồng để ý, đó chính là tội.

Anh ta hừ một tiếng, cất tờ quyền phổ đi, xoay người đi sâu vào trong núi Chung Nam.

Anh ta biết rõ hiện tại bản thân không đủ thực lực, chuyện quan trọng bây giờ là lấy được càng nhiều quyền phổ càng tốt, củng cố địa vị của mình ở nhà họ Phương.

Chắc chắn rằng tương lai mình sẽ trở thành gia chủ của nhà họ Phương.

Chỉ cần anh ta có đủ quyền lên tiếng, anh ta có thể thuyết phục Phương Uy, thậm chí mời được hai vị cụ già của nhà họ Phương, kết hợp với mấy dòng họ lánh đời, nhất định đoạt được quyền phổ trong tay Giang Ninh.

Cho dù Giang Ninh rất lợi hại, cho dù Đông Hải bên vững chắc chắn, nhưng chỉ cần mấy dòng họ lánh đời kết hợp lại, ngoại trừ Giang Ninh phải khuất phục ra thì không còn lựa chọn nào khác.

Tạm thời Phương Hạ không nghĩ nhiều như vậy, toàn bộ sự việc phải làm từng bước một.

Anh ta bước nhanh tới chỗ ở của nhà họ Phương.

Mà lúc đó.

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Phương Thu đứng tại chỗ, không nói một lời.Anh ta không hiểu, đến bây giờ vẫn không hiểu, không chỉ không hiểu, càng không muốn Giang Ninh cho rằng nhà họ Phương là một nơi nhất định phải tiêu diệt.Còn nói anh ta tự tay tiêu diệt?Phương Thu siết chặt nằm tay, nghĩ rằng nếu Giang Ninh thật sự muốn ra tay hung ác như vậy thì anh ta… Anh ta nên làm gì bây giờ?Cùng lúc đó.Sau khi Phương Hạ tắm rửa sạch sẽ liền trở nên hăng hái.Hợp tác được với Giang Ninh, đối với anh ta chẳng khác nào như từ đáy cốc trở lại đỉnh cao trong nháy mắt.Đặc biệt là Giang Ninh cho anh ta một tờ quyền phổ, tờ quyền phổ này đủ để cho anh ta lập công, có thể ngẩng mặt lên ở nhà họ Phương, lại một lần nữa chiếm ưu thế khi cạnh tranh với Phương Đông.Đám người anh Cẩu đưa Phương Hạ đến núi Chung Nam.“Con đường tiếp theo cậu tự đi, đừng quên việc cậu đã đồng ý với đại ca của tôi”Anh Cẩu liếc nhìn Phương Hạ, thản nhiên nói.“Yên tâm, Phương Hạ tôi là một người rất giữ chữ tín”Phương Hạ gật đầu.Chỉ là giúp cho Phương Nhiễm chạy thoát mà thôi, có tờ quyền phổ này, để cho một người chạy thoát thì tính là cái gì?Trong mắt cậu ta, Phương Nhiễm không hề có tâm quan trọng như quyền phổ.Nhìn đám người anh Cẩu rời đi, Phương Hạ híp mắt lại, lấy ra từ trong lòng tờ quyên phổ mà Giang Ninh đưa cho, nở một nụ cười.“Có một tờ này là có được những thứ khác, Giang Ninh à Giang Ninh, *hoài bích có tội, đạo lý này đáng lẽ anh phải hiểu, bây giờ tôi không lấy được, nhưng mấy dòng họ lánh đời kết hợp lại, anh cũng chỉ có thể khuất phục mà thôi.*hoài bích có tội: nghĩa là người vốn không có tội, nhưng vì sở hữu bảo vật quý giá mà thân phận không xứng để có được, khiến người khác thèm thuồng để ý, đó chính là tội.Anh ta hừ một tiếng, cất tờ quyền phổ đi, xoay người đi sâu vào trong núi Chung Nam.Anh ta biết rõ hiện tại bản thân không đủ thực lực, chuyện quan trọng bây giờ là lấy được càng nhiều quyền phổ càng tốt, củng cố địa vị của mình ở nhà họ Phương.Chắc chắn rằng tương lai mình sẽ trở thành gia chủ của nhà họ Phương.Chỉ cần anh ta có đủ quyền lên tiếng, anh ta có thể thuyết phục Phương Uy, thậm chí mời được hai vị cụ già của nhà họ Phương, kết hợp với mấy dòng họ lánh đời, nhất định đoạt được quyền phổ trong tay Giang Ninh.Cho dù Giang Ninh rất lợi hại, cho dù Đông Hải bên vững chắc chắn, nhưng chỉ cần mấy dòng họ lánh đời kết hợp lại, ngoại trừ Giang Ninh phải khuất phục ra thì không còn lựa chọn nào khác.Tạm thời Phương Hạ không nghĩ nhiều như vậy, toàn bộ sự việc phải làm từng bước một.Anh ta bước nhanh tới chỗ ở của nhà họ Phương.Mà lúc đó.

Chương 1706