Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1716

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Ông ta không cảm thấy quá hứng thú với chiêu thức quyền pháp bên trên đó cho lắm.Chiêu thức loại này rất cơ bản, ông ta không thể nhìn ra manh mối gì.Ông ta rất hứng thú về một phần phía sau tờ bản đồ, nhưng xem cả hai ngày nay cũng chưa nhìn ra được gì.“Không thu thập được hoàn chỉnh, vốn dĩ không thể nào nhìn ra được.”Phương Uy bùi ngùi nói: “Dù cho quyền phổ đã đến tay rồi, nhưng sợ rằng khó mà nhìn một cái là ra ngay, rốt cuộc là có bí mật gì chứ, một trang này vốn không đủ để nhìn ra được gì.”Một trang không xem đủ, dù có thêm vài trang nữa, sợ rằng cũng chẳng đủ.Phương Uy cẩn thận cầm quyền phổ lên, trong lòng thầm nghĩ xem ra buộc phải mau chóng lấy được càng nhiều quyền phổ hơn, trước khi những nhà làm quan lánh đời biết được nó”“Cốc cốc cốc.”Phòng luyện công bị người khác gõ vang lên ba tiếng.“Ba, là con”Giọng của Phương Hạ truyền đến.“Vào đi!”Phương Uy hô lên một tiếng.Ông thấy Phương Hạ đẩy cửa ra, trên mặt mang theo một nụ cười: “Sao con lại đến đây? Vừa về nhà không nghỉ ngơi cho thật tốt, vết thương trên người còn chưa hồi phục hoàn toàn đâu đấy”Không thể nào nhìn thấu nụ cười trên gương mặt anh ta.Phương Hạ chấp tay hành lễ với Phương Uy.“Con ăn ngủ không yên”Phương Hạ thở dài một hơi: “Ba, con muốn chiếm thêm nhiều quyền phổ hơn nữa!”Nhất thời ánh mắt Phương Uy hơi co rút lại một chút “Chỗ của tên Giang Ninh đó vẫn còn quyền phổ!”Phương Hạ nói: “Con có thể chắc chắn đấy, lần này con may mắn lấy được một trang từ bên cậu ta, nhưng con đã nghĩ rồi, chỉ một trang quyền phổ mãi cũng không đủ hiểu đâu”“Chín trang quyền phổ, thì coi như đã lấy được tất cả quyền phổ, nhưng trong phút chốc sợ rằng cũng khó mà phá ra được bí mật của tấm bản đồ, nhưng cũng giống như vậy, phải biết được tung tích của quyền phổ trước những nhà làm quan lánh đời kia, phải cố gắng lấy được càng nhiều hơn nữa”“Đây là quyền phát biểu đấy! Nếu trong tương lai tìm được nơi đó thì nhà họ Phương ta mới có thể có càng nhiều quyền lên tiếng hơn nữa!”Phương Uy gật đầu: “Con nói không sai, ba cũng có ý như thế đấy”“Phương Hạ, con càng ngày càng hiểu tâm tư của ba rồi”Ông ta rất vui mừng mà vươn tay lên vỗ võ vai Phương Hạ: “Nhưng tường đồng vách sắt ở bên Đông Hải bên đó, Phương Hồng Sơn đã dẫn người đi rồi, cũng vẫn chưa chiếm được nó, muốn chiếm lấy nhiều quyền phổ hơn nữa không dễ dàng chút nào đâu.”Phương Uy nhìn Giang Ninh, có thể nhìn ra được khí thế trên người Giang Ninh không giống với những người bình thường khác.Càng không cần phải nói, vậy chắc chắn Đông Hải kia cũng không bình thường!Ngay cả Phương Hồng Sơn dẫn theo mấy tên cao thủ hộ pháp đến đấy cũng không thể lấy được đồ, thậm chí còn quay về với bộ dạng chật vật vô cùng, chẳng lẽ bọn họ cần phải mời hai ông cụ trong gia tộc kia sao?

Ông ta không cảm thấy quá hứng thú với chiêu thức quyền pháp bên trên đó cho lắm.

Chiêu thức loại này rất cơ bản, ông ta không thể nhìn ra manh mối gì.

Ông ta rất hứng thú về một phần phía sau tờ bản đồ, nhưng xem cả hai ngày nay cũng chưa nhìn ra được gì.

“Không thu thập được hoàn chỉnh, vốn dĩ không thể nào nhìn ra được.”

Phương Uy bùi ngùi nói: “Dù cho quyền phổ đã đến tay rồi, nhưng sợ rằng khó mà nhìn một cái là ra ngay, rốt cuộc là có bí mật gì chứ, một trang này vốn không đủ để nhìn ra được gì.”

Một trang không xem đủ, dù có thêm vài trang nữa, sợ rằng cũng chẳng đủ.

Phương Uy cẩn thận cầm quyền phổ lên, trong lòng thầm nghĩ xem ra buộc phải mau chóng lấy được càng nhiều quyền phổ hơn, trước khi những nhà làm quan lánh đời biết được nó”

“Cốc cốc cốc.”

Phòng luyện công bị người khác gõ vang lên ba tiếng.

“Ba, là con”

Giọng của Phương Hạ truyền đến.

“Vào đi!”

Phương Uy hô lên một tiếng.

Ông thấy Phương Hạ đẩy cửa ra, trên mặt mang theo một nụ cười: “Sao con lại đến đây? Vừa về nhà không nghỉ ngơi cho thật tốt, vết thương trên người còn chưa hồi phục hoàn toàn đâu đấy”

Không thể nào nhìn thấu nụ cười trên gương mặt anh ta.

Phương Hạ chấp tay hành lễ với Phương Uy.

“Con ăn ngủ không yên”

Phương Hạ thở dài một hơi: “Ba, con muốn chiếm thêm nhiều quyền phổ hơn nữa!”

Nhất thời ánh mắt Phương Uy hơi co rút lại một chút “Chỗ của tên Giang Ninh đó vẫn còn quyền phổ!”

Phương Hạ nói: “Con có thể chắc chắn đấy, lần này con may mắn lấy được một trang từ bên cậu ta, nhưng con đã nghĩ rồi, chỉ một trang quyền phổ mãi cũng không đủ hiểu đâu”

“Chín trang quyền phổ, thì coi như đã lấy được tất cả quyền phổ, nhưng trong phút chốc sợ rằng cũng khó mà phá ra được bí mật của tấm bản đồ, nhưng cũng giống như vậy, phải biết được tung tích của quyền phổ trước những nhà làm quan lánh đời kia, phải cố gắng lấy được càng nhiều hơn nữa”

“Đây là quyền phát biểu đấy! Nếu trong tương lai tìm được nơi đó thì nhà họ Phương ta mới có thể có càng nhiều quyền lên tiếng hơn nữa!”

Phương Uy gật đầu: “Con nói không sai, ba cũng có ý như thế đấy”

“Phương Hạ, con càng ngày càng hiểu tâm tư của ba rồi”

Ông ta rất vui mừng mà vươn tay lên vỗ võ vai Phương Hạ: “Nhưng tường đồng vách sắt ở bên Đông Hải bên đó, Phương Hồng Sơn đã dẫn người đi rồi, cũng vẫn chưa chiếm được nó, muốn chiếm lấy nhiều quyền phổ hơn nữa không dễ dàng chút nào đâu.”

Phương Uy nhìn Giang Ninh, có thể nhìn ra được khí thế trên người Giang Ninh không giống với những người bình thường khác.

Càng không cần phải nói, vậy chắc chắn Đông Hải kia cũng không bình thường!

Ngay cả Phương Hồng Sơn dẫn theo mấy tên cao thủ hộ pháp đến đấy cũng không thể lấy được đồ, thậm chí còn quay về với bộ dạng chật vật vô cùng, chẳng lẽ bọn họ cần phải mời hai ông cụ trong gia tộc kia sao?

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Ông ta không cảm thấy quá hứng thú với chiêu thức quyền pháp bên trên đó cho lắm.Chiêu thức loại này rất cơ bản, ông ta không thể nhìn ra manh mối gì.Ông ta rất hứng thú về một phần phía sau tờ bản đồ, nhưng xem cả hai ngày nay cũng chưa nhìn ra được gì.“Không thu thập được hoàn chỉnh, vốn dĩ không thể nào nhìn ra được.”Phương Uy bùi ngùi nói: “Dù cho quyền phổ đã đến tay rồi, nhưng sợ rằng khó mà nhìn một cái là ra ngay, rốt cuộc là có bí mật gì chứ, một trang này vốn không đủ để nhìn ra được gì.”Một trang không xem đủ, dù có thêm vài trang nữa, sợ rằng cũng chẳng đủ.Phương Uy cẩn thận cầm quyền phổ lên, trong lòng thầm nghĩ xem ra buộc phải mau chóng lấy được càng nhiều quyền phổ hơn, trước khi những nhà làm quan lánh đời biết được nó”“Cốc cốc cốc.”Phòng luyện công bị người khác gõ vang lên ba tiếng.“Ba, là con”Giọng của Phương Hạ truyền đến.“Vào đi!”Phương Uy hô lên một tiếng.Ông thấy Phương Hạ đẩy cửa ra, trên mặt mang theo một nụ cười: “Sao con lại đến đây? Vừa về nhà không nghỉ ngơi cho thật tốt, vết thương trên người còn chưa hồi phục hoàn toàn đâu đấy”Không thể nào nhìn thấu nụ cười trên gương mặt anh ta.Phương Hạ chấp tay hành lễ với Phương Uy.“Con ăn ngủ không yên”Phương Hạ thở dài một hơi: “Ba, con muốn chiếm thêm nhiều quyền phổ hơn nữa!”Nhất thời ánh mắt Phương Uy hơi co rút lại một chút “Chỗ của tên Giang Ninh đó vẫn còn quyền phổ!”Phương Hạ nói: “Con có thể chắc chắn đấy, lần này con may mắn lấy được một trang từ bên cậu ta, nhưng con đã nghĩ rồi, chỉ một trang quyền phổ mãi cũng không đủ hiểu đâu”“Chín trang quyền phổ, thì coi như đã lấy được tất cả quyền phổ, nhưng trong phút chốc sợ rằng cũng khó mà phá ra được bí mật của tấm bản đồ, nhưng cũng giống như vậy, phải biết được tung tích của quyền phổ trước những nhà làm quan lánh đời kia, phải cố gắng lấy được càng nhiều hơn nữa”“Đây là quyền phát biểu đấy! Nếu trong tương lai tìm được nơi đó thì nhà họ Phương ta mới có thể có càng nhiều quyền lên tiếng hơn nữa!”Phương Uy gật đầu: “Con nói không sai, ba cũng có ý như thế đấy”“Phương Hạ, con càng ngày càng hiểu tâm tư của ba rồi”Ông ta rất vui mừng mà vươn tay lên vỗ võ vai Phương Hạ: “Nhưng tường đồng vách sắt ở bên Đông Hải bên đó, Phương Hồng Sơn đã dẫn người đi rồi, cũng vẫn chưa chiếm được nó, muốn chiếm lấy nhiều quyền phổ hơn nữa không dễ dàng chút nào đâu.”Phương Uy nhìn Giang Ninh, có thể nhìn ra được khí thế trên người Giang Ninh không giống với những người bình thường khác.Càng không cần phải nói, vậy chắc chắn Đông Hải kia cũng không bình thường!Ngay cả Phương Hồng Sơn dẫn theo mấy tên cao thủ hộ pháp đến đấy cũng không thể lấy được đồ, thậm chí còn quay về với bộ dạng chật vật vô cùng, chẳng lẽ bọn họ cần phải mời hai ông cụ trong gia tộc kia sao?

Chương 1716