Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1719

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, còn thuận lợi hơn những gì anh ta tưởng tượng.Rõ ràng, cho dù là một người cố chấp như Phương Uy vẫn cúi đầu trước quyền phổ, nhất là sau vài ngày nghiên cứu quyền phổ, anh ta biết mình phải nhanh chóng tìm được nhiều quyền phổ hơn.Thời gian chẳng chờ đợi ai.Khi Phương Hạ đi vào ngục tối, không ai dám ngăn cản anh ta.Bên eo anh ta giắt một tấm thẻ bài đặc biệt tượng trưng cho Phương Uy!Trước nay, nhà họ Phương vẫn do Phương Uy quyết định!“Cô ơi”Phương Hạ mở cửa và chào ngay tức khắc: “Cháu đến để báo cho cô biết một tin vuil”“Cô có thể rời khỏi nhà họ Phương rồi!”Phương Nhiễm lập tức đứng lên.“Cháu nói cái gì?”Bà ấy hỏi bằng giọng gấp gáp.Đặc biệt là khi bà ấy suy đoán rằng Phương Thu là con trai của mình, bà ấy càng tha thiết muốn đến gặp Phương Thu để chứng minh suy đoán của mình có đúng hay không!“Cô có thể rời khỏi đây à?”Phương Hạ gật đầu: “Cô ơi, là thật, cháu đã thuyết phục ba rất lâu. Ông ấy suýt nữa còn muốn giết cháu”Anh ta lắc đầu cười khổ, cố ý bày ra vẻ mặt nghĩ lại mà thấy sợ.“Cô là cô của cháu, là em gái ruột của ba cháu, máu mủ tình thâm”Phương Hạ xúc động nói: “Trong lòng ba cháu cũng không muốn để cô chịu tội như vậy, vì thế cuối cùng ba cháu đã đồng ý, ngày mai, ngày mai cháu sẽ dẫn cô rời khỏi núi Chung Nam”Phương Nhiễm có chút kích động, nhưng bà ấy cố kìm nén †âm trạng của mình.Bà ấy không muốn Phương Hạ nhìn ra bất cứ điều gì.“Nhà họ Phương…”Phương Nhiễm thì thào trong miệng, tâm trạng phức tạp, hốc mắt bà ấy thoáng đỏ lên.Bà ấy lắc đầu không biết nên nói gì, ôm mặt khóc không thành tiếng.“Cô ơi, đừng buồn nữa”Phương Hạ hít sâu một hơi, an ủi: “Rời khỏi núi Chung Nam, cô có thể sống cuộc sống mà mình muốn, không ai dám làm phiền hay quấy rầy cô nữa”“Cô yên tâm, chỉ cần Phương Hạ cháu còn sống ngày nào, cô vẫn là cô của cháu. Ai dám bắt nạt cô, cô cứ nói cháu biết, cháu sẽ không bỏ qua cho họ”“Cháu ngoan”Phương Nhiễm gật đầu, xúc động không nói nên lời.

Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, còn thuận lợi hơn những gì anh ta tưởng tượng.

Rõ ràng, cho dù là một người cố chấp như Phương Uy vẫn cúi đầu trước quyền phổ, nhất là sau vài ngày nghiên cứu quyền phổ, anh ta biết mình phải nhanh chóng tìm được nhiều quyền phổ hơn.

Thời gian chẳng chờ đợi ai.

Khi Phương Hạ đi vào ngục tối, không ai dám ngăn cản anh ta.

Bên eo anh ta giắt một tấm thẻ bài đặc biệt tượng trưng cho Phương Uy!

Trước nay, nhà họ Phương vẫn do Phương Uy quyết định!

“Cô ơi”

Phương Hạ mở cửa và chào ngay tức khắc: “Cháu đến để báo cho cô biết một tin vuil”

“Cô có thể rời khỏi nhà họ Phương rồi!”

Phương Nhiễm lập tức đứng lên.

“Cháu nói cái gì?”

Bà ấy hỏi bằng giọng gấp gáp.

Đặc biệt là khi bà ấy suy đoán rằng Phương Thu là con trai của mình, bà ấy càng tha thiết muốn đến gặp Phương Thu để chứng minh suy đoán của mình có đúng hay không!

“Cô có thể rời khỏi đây à?”

Phương Hạ gật đầu: “Cô ơi, là thật, cháu đã thuyết phục ba rất lâu. Ông ấy suýt nữa còn muốn giết cháu”

Anh ta lắc đầu cười khổ, cố ý bày ra vẻ mặt nghĩ lại mà thấy sợ.

“Cô là cô của cháu, là em gái ruột của ba cháu, máu mủ tình thâm”

Phương Hạ xúc động nói: “Trong lòng ba cháu cũng không muốn để cô chịu tội như vậy, vì thế cuối cùng ba cháu đã đồng ý, ngày mai, ngày mai cháu sẽ dẫn cô rời khỏi núi Chung Nam”

Phương Nhiễm có chút kích động, nhưng bà ấy cố kìm nén †âm trạng của mình.

Bà ấy không muốn Phương Hạ nhìn ra bất cứ điều gì.

“Nhà họ Phương…”

Phương Nhiễm thì thào trong miệng, tâm trạng phức tạp, hốc mắt bà ấy thoáng đỏ lên.

Bà ấy lắc đầu không biết nên nói gì, ôm mặt khóc không thành tiếng.

“Cô ơi, đừng buồn nữa”

Phương Hạ hít sâu một hơi, an ủi: “Rời khỏi núi Chung Nam, cô có thể sống cuộc sống mà mình muốn, không ai dám làm phiền hay quấy rầy cô nữa”

“Cô yên tâm, chỉ cần Phương Hạ cháu còn sống ngày nào, cô vẫn là cô của cháu. Ai dám bắt nạt cô, cô cứ nói cháu biết, cháu sẽ không bỏ qua cho họ”

“Cháu ngoan”

Phương Nhiễm gật đầu, xúc động không nói nên lời.

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, còn thuận lợi hơn những gì anh ta tưởng tượng.Rõ ràng, cho dù là một người cố chấp như Phương Uy vẫn cúi đầu trước quyền phổ, nhất là sau vài ngày nghiên cứu quyền phổ, anh ta biết mình phải nhanh chóng tìm được nhiều quyền phổ hơn.Thời gian chẳng chờ đợi ai.Khi Phương Hạ đi vào ngục tối, không ai dám ngăn cản anh ta.Bên eo anh ta giắt một tấm thẻ bài đặc biệt tượng trưng cho Phương Uy!Trước nay, nhà họ Phương vẫn do Phương Uy quyết định!“Cô ơi”Phương Hạ mở cửa và chào ngay tức khắc: “Cháu đến để báo cho cô biết một tin vuil”“Cô có thể rời khỏi nhà họ Phương rồi!”Phương Nhiễm lập tức đứng lên.“Cháu nói cái gì?”Bà ấy hỏi bằng giọng gấp gáp.Đặc biệt là khi bà ấy suy đoán rằng Phương Thu là con trai của mình, bà ấy càng tha thiết muốn đến gặp Phương Thu để chứng minh suy đoán của mình có đúng hay không!“Cô có thể rời khỏi đây à?”Phương Hạ gật đầu: “Cô ơi, là thật, cháu đã thuyết phục ba rất lâu. Ông ấy suýt nữa còn muốn giết cháu”Anh ta lắc đầu cười khổ, cố ý bày ra vẻ mặt nghĩ lại mà thấy sợ.“Cô là cô của cháu, là em gái ruột của ba cháu, máu mủ tình thâm”Phương Hạ xúc động nói: “Trong lòng ba cháu cũng không muốn để cô chịu tội như vậy, vì thế cuối cùng ba cháu đã đồng ý, ngày mai, ngày mai cháu sẽ dẫn cô rời khỏi núi Chung Nam”Phương Nhiễm có chút kích động, nhưng bà ấy cố kìm nén †âm trạng của mình.Bà ấy không muốn Phương Hạ nhìn ra bất cứ điều gì.“Nhà họ Phương…”Phương Nhiễm thì thào trong miệng, tâm trạng phức tạp, hốc mắt bà ấy thoáng đỏ lên.Bà ấy lắc đầu không biết nên nói gì, ôm mặt khóc không thành tiếng.“Cô ơi, đừng buồn nữa”Phương Hạ hít sâu một hơi, an ủi: “Rời khỏi núi Chung Nam, cô có thể sống cuộc sống mà mình muốn, không ai dám làm phiền hay quấy rầy cô nữa”“Cô yên tâm, chỉ cần Phương Hạ cháu còn sống ngày nào, cô vẫn là cô của cháu. Ai dám bắt nạt cô, cô cứ nói cháu biết, cháu sẽ không bỏ qua cho họ”“Cháu ngoan”Phương Nhiễm gật đầu, xúc động không nói nên lời.

Chương 1719