Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1725

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Phương Hạ hét lên, rất nhiều người vọt ra từ bốn phía trong núi, trong ánh mắt A Phi và đám người anh Cẩu tỏ ra hưng phấn.Đánh nhau!Bọn họ háo hức chiến đấu!“Côt Phương Thu kéo Phương Nhiễm đến bên mình, cuối cùng cũng yên lòng.Anh ta đâu thể ngờ rằng lòng dạ của Phương Hạ lại ác độc đến mức này.Khi Phương Thu nhìn Phương Nhiễm, anh ta không thể chịu đựng được nữa.Hai mắt bà ấy đẫm lệ mơ hồ, đưa tay vuốt v e mặt của Phương Thu: “Con trai… Con trai…”Lúc này, bà ấy mới nhận ra rằng lông mày của Phương Thu quả thực có có phần giống hệt Hà đạo nhân.Bà ấy chưa bao giờ gặp Phương Thu, chỉ biết đến sự tôn tại của anh ta mà thôi, đâu ngờ lại là con ruột của mình!“Cô ơi, cô đừng lo lắng, cháu sẽ không để người khác làm tổn thương cô!”Phương Thu nghe không hiểu, ý nghĩa của chữ con trai có gì khác biệt.Anh ta là cháu của Phương Nhiễm. Phương Nhiễm gọi mình như thế cũng hết sức bình thường.“Ẩm”“Âm”“Âm”Giang Ninh thoải mái vung năm đấm, quyền thế long trời lở đất trước nay chưa từng có!“Cao thủ hộ pháp nhà họ Phương muốn chết hết sao?”Anh đánh ra một chưởng đánh bay một cao thủ, anh nhìn mấy người này thản nhiên nói: “Nếu muốn chết hết, vậy tôi sẽ dọn sạch một con đường thay đồ đệ của tôi!”Vừa dứt lời, hơi thở trên người Giang Ninh đột nhiên thay đổi cực lớn!Anh nâng hai nắm đấm lên, các khớp xương kêu răng rắc, chỉ cần nghe âm thanh này cũng biết sức mạnh nó kinh khủng đến cỡ nào.Sắc mặt vài cao thủ hộ pháp chợt thay đổi!Uỳnh!Giang Ninh chuyển động rồi!Thân hình anh chợt lóe, chỉ còn lại một bóng người.Anh quá nhanh.Người đến!Nắm đấm cũng đến!Uỳnh!Một cú đấm hung hăng lao tới như một cơn cuồng phong, trung tâm của nắm đấm là mắt bão, tất cả sức mạnh ngay lập tức tập trung vào điểm đó.“Aa! Aa!”Cao thủ hộ pháp kia đón lấy cú đấm đã dùng hết sức lực của chính mình, anh ta dùng cả hai nắm đấm chặn lại, hơn nữa còn liên tục lùi lại phía sau, cố gắng giải tỏa sức mạnh nắm đấm của Giang Ninh.Anh ta rõ ràng cảm giác được năm đấm của Giang Ninh hơi dịch nhẹ, nhưng chỉ là đánh nhẹ vào hai tay anh ta.

Phương Hạ hét lên, rất nhiều người vọt ra từ bốn phía trong núi, trong ánh mắt A Phi và đám người anh Cẩu tỏ ra hưng phấn.

Đánh nhau!

Bọn họ háo hức chiến đấu!

“Côt Phương Thu kéo Phương Nhiễm đến bên mình, cuối cùng cũng yên lòng.

Anh ta đâu thể ngờ rằng lòng dạ của Phương Hạ lại ác độc đến mức này.

Khi Phương Thu nhìn Phương Nhiễm, anh ta không thể chịu đựng được nữa.

Hai mắt bà ấy đẫm lệ mơ hồ, đưa tay vuốt v e mặt của Phương Thu: “Con trai… Con trai…”

Lúc này, bà ấy mới nhận ra rằng lông mày của Phương Thu quả thực có có phần giống hệt Hà đạo nhân.

Bà ấy chưa bao giờ gặp Phương Thu, chỉ biết đến sự tôn tại của anh ta mà thôi, đâu ngờ lại là con ruột của mình!

“Cô ơi, cô đừng lo lắng, cháu sẽ không để người khác làm tổn thương cô!”

Phương Thu nghe không hiểu, ý nghĩa của chữ con trai có gì khác biệt.

Anh ta là cháu của Phương Nhiễm. Phương Nhiễm gọi mình như thế cũng hết sức bình thường.

“Ẩm”

“Âm”

“Âm”

Giang Ninh thoải mái vung năm đấm, quyền thế long trời lở đất trước nay chưa từng có!

“Cao thủ hộ pháp nhà họ Phương muốn chết hết sao?”

Anh đánh ra một chưởng đánh bay một cao thủ, anh nhìn mấy người này thản nhiên nói: “Nếu muốn chết hết, vậy tôi sẽ dọn sạch một con đường thay đồ đệ của tôi!”

Vừa dứt lời, hơi thở trên người Giang Ninh đột nhiên thay đổi cực lớn!

Anh nâng hai nắm đấm lên, các khớp xương kêu răng rắc, chỉ cần nghe âm thanh này cũng biết sức mạnh nó kinh khủng đến cỡ nào.

Sắc mặt vài cao thủ hộ pháp chợt thay đổi!

Uỳnh!

Giang Ninh chuyển động rồi!

Thân hình anh chợt lóe, chỉ còn lại một bóng người.

Anh quá nhanh.

Người đến!

Nắm đấm cũng đến!

Uỳnh!

Một cú đấm hung hăng lao tới như một cơn cuồng phong, trung tâm của nắm đấm là mắt bão, tất cả sức mạnh ngay lập tức tập trung vào điểm đó.

“Aa! Aa!”

Cao thủ hộ pháp kia đón lấy cú đấm đã dùng hết sức lực của chính mình, anh ta dùng cả hai nắm đấm chặn lại, hơn nữa còn liên tục lùi lại phía sau, cố gắng giải tỏa sức mạnh nắm đấm của Giang Ninh.

Anh ta rõ ràng cảm giác được năm đấm của Giang Ninh hơi dịch nhẹ, nhưng chỉ là đánh nhẹ vào hai tay anh ta.

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Phương Hạ hét lên, rất nhiều người vọt ra từ bốn phía trong núi, trong ánh mắt A Phi và đám người anh Cẩu tỏ ra hưng phấn.Đánh nhau!Bọn họ háo hức chiến đấu!“Côt Phương Thu kéo Phương Nhiễm đến bên mình, cuối cùng cũng yên lòng.Anh ta đâu thể ngờ rằng lòng dạ của Phương Hạ lại ác độc đến mức này.Khi Phương Thu nhìn Phương Nhiễm, anh ta không thể chịu đựng được nữa.Hai mắt bà ấy đẫm lệ mơ hồ, đưa tay vuốt v e mặt của Phương Thu: “Con trai… Con trai…”Lúc này, bà ấy mới nhận ra rằng lông mày của Phương Thu quả thực có có phần giống hệt Hà đạo nhân.Bà ấy chưa bao giờ gặp Phương Thu, chỉ biết đến sự tôn tại của anh ta mà thôi, đâu ngờ lại là con ruột của mình!“Cô ơi, cô đừng lo lắng, cháu sẽ không để người khác làm tổn thương cô!”Phương Thu nghe không hiểu, ý nghĩa của chữ con trai có gì khác biệt.Anh ta là cháu của Phương Nhiễm. Phương Nhiễm gọi mình như thế cũng hết sức bình thường.“Ẩm”“Âm”“Âm”Giang Ninh thoải mái vung năm đấm, quyền thế long trời lở đất trước nay chưa từng có!“Cao thủ hộ pháp nhà họ Phương muốn chết hết sao?”Anh đánh ra một chưởng đánh bay một cao thủ, anh nhìn mấy người này thản nhiên nói: “Nếu muốn chết hết, vậy tôi sẽ dọn sạch một con đường thay đồ đệ của tôi!”Vừa dứt lời, hơi thở trên người Giang Ninh đột nhiên thay đổi cực lớn!Anh nâng hai nắm đấm lên, các khớp xương kêu răng rắc, chỉ cần nghe âm thanh này cũng biết sức mạnh nó kinh khủng đến cỡ nào.Sắc mặt vài cao thủ hộ pháp chợt thay đổi!Uỳnh!Giang Ninh chuyển động rồi!Thân hình anh chợt lóe, chỉ còn lại một bóng người.Anh quá nhanh.Người đến!Nắm đấm cũng đến!Uỳnh!Một cú đấm hung hăng lao tới như một cơn cuồng phong, trung tâm của nắm đấm là mắt bão, tất cả sức mạnh ngay lập tức tập trung vào điểm đó.“Aa! Aa!”Cao thủ hộ pháp kia đón lấy cú đấm đã dùng hết sức lực của chính mình, anh ta dùng cả hai nắm đấm chặn lại, hơn nữa còn liên tục lùi lại phía sau, cố gắng giải tỏa sức mạnh nắm đấm của Giang Ninh.Anh ta rõ ràng cảm giác được năm đấm của Giang Ninh hơi dịch nhẹ, nhưng chỉ là đánh nhẹ vào hai tay anh ta.

Chương 1725