Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1782
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Nếu như không phải vì quyền phổ, vì mặt mũi của tám dòng họ lánh đời, ông ta căn bản khinh thường không thèm ra tay với Phương Thu.Ông ta đánh ra một chưởng, Phương Thu lập tức hóa giải, lấy nhu thắng cương!Tùy ý để trưởng lão nhà Tư Mã thể hiện khí thế hùng hổ ác liệt, Phương Thu không cố gắng chống cự mà ngược lại cố gắng hóa giải và tìm cơ hội phản công tốt hơn.Sắc mặt của trưởng lão nhà Tư Mã có chút khó coi, lùi về phía sau hai bước, lại một lần nữa tung một chưởng ra.Bang!Phương Thu đưa tay ra chắn, cả người lập tức tránh sang một bên, vọt tới sau lưng trưởng lão nhà Tư Mã, thuận thế đâm vào lưng ông ta.Trưởng lão nhà Tư Mã lui về phía sau vài bước.Vẻ mặt ông ta đầy kinh ngạc nhìn Phương Thu, có chút không dám tin, rõ ràng Phương Thu tức giận, không ngờ lại không mất đi lý trí, vẫn có thể bình tĩnh được như vậy?Từng chiêu thức đều không có chút sơ hở nào, khiến ông †a có một loại cảm giác như chính mình đang đánh vào bông!“Thật không ngờ anh lại tiến bộ như vậy!”Phương Uy ngồi ở một bên, hừ lạnh một tiếng: “Trưởng lão.Tư Mã, ông không cần thủ hạ lưu tình, tên nhãi này đã không còn là người của nhà họ Phương nữa rồi!”“Cho dù ông muốn giết anh ta tôi cũng sẽ không nói nửa lời!”“Được!”Trưởng lão nhà Tư Mã đứng vững thân mình, khí thế đột nhiên bùng nổ: “Nếu đã như vậy, vậy thì đừng trách tôi ra tay tàn nhãn!”Vụt!Tốc độ của ông ta đột nhiên tăng lên, một bước đã lao tới trước mặt Phương Thutl Bàn tay như đao, hùng hổ cắt về phía yết hầu Phương Thu.Bang!Phương Thu vẫn bình tĩnh như cũ, không nhanh không chậm, một tay giơ cao lên, một tay giơ ngang, hóa giải chiêu thức của trưởng lão nhà Tư Mã, không ngừng lùi về phía sau khiến trưởng lão nhà Tư Mã có một cảm giác nghẹn khuất không thể dùng lực nổi.“Có bản lĩnh thì anh đừng có tránh!”“Oanh!”Lời vừa nói ra, vẻ mặt Phương Thu hằm hằm sát khí, đột nhiên trở nên hùng hổ, bước chân dừng lại, cả người chợt ngây ra.Khi trưởng lão nhà Tư Mã đuổi tới trong nháy mắt, hai người chỉ còn cách nhau nửa bước, thân mình Phương Thu đột nhiên dùng sức, như thể khiến sàn nhà lung lay, ngay giữa giày và sàn nhà cũng vang lên những tiếng cọ xát!“Kẽo kẹt…”Anh ta hung hăng lao tới!Thiếp sơn kháo!Một âm thanh lớn vang lên!Giống như hai ngọn núi va vào nhau, trưởng lão nhà Tư Mã hô lên một tiếng hô lớn, xương ngực răng rắc, không biết đã gãy làm mấy khúc, trực tiếp văng ra ngoài, ngã thật mạnh trên mặt đất!
Nếu như không phải vì quyền phổ, vì mặt mũi của tám dòng họ lánh đời, ông ta căn bản khinh thường không thèm ra tay với Phương Thu.
Ông ta đánh ra một chưởng, Phương Thu lập tức hóa giải, lấy nhu thắng cương!
Tùy ý để trưởng lão nhà Tư Mã thể hiện khí thế hùng hổ ác liệt, Phương Thu không cố gắng chống cự mà ngược lại cố gắng hóa giải và tìm cơ hội phản công tốt hơn.
Sắc mặt của trưởng lão nhà Tư Mã có chút khó coi, lùi về phía sau hai bước, lại một lần nữa tung một chưởng ra.
Bang!
Phương Thu đưa tay ra chắn, cả người lập tức tránh sang một bên, vọt tới sau lưng trưởng lão nhà Tư Mã, thuận thế đâm vào lưng ông ta.
Trưởng lão nhà Tư Mã lui về phía sau vài bước.
Vẻ mặt ông ta đầy kinh ngạc nhìn Phương Thu, có chút không dám tin, rõ ràng Phương Thu tức giận, không ngờ lại không mất đi lý trí, vẫn có thể bình tĩnh được như vậy?
Từng chiêu thức đều không có chút sơ hở nào, khiến ông †a có một loại cảm giác như chính mình đang đánh vào bông!
“Thật không ngờ anh lại tiến bộ như vậy!”
Phương Uy ngồi ở một bên, hừ lạnh một tiếng: “Trưởng lão.
Tư Mã, ông không cần thủ hạ lưu tình, tên nhãi này đã không còn là người của nhà họ Phương nữa rồi!”
“Cho dù ông muốn giết anh ta tôi cũng sẽ không nói nửa lời!”
“Được!”
Trưởng lão nhà Tư Mã đứng vững thân mình, khí thế đột nhiên bùng nổ: “Nếu đã như vậy, vậy thì đừng trách tôi ra tay tàn nhãn!”
Vụt!
Tốc độ của ông ta đột nhiên tăng lên, một bước đã lao tới trước mặt Phương Thutl Bàn tay như đao, hùng hổ cắt về phía yết hầu Phương Thu.
Bang!
Phương Thu vẫn bình tĩnh như cũ, không nhanh không chậm, một tay giơ cao lên, một tay giơ ngang, hóa giải chiêu thức của trưởng lão nhà Tư Mã, không ngừng lùi về phía sau khiến trưởng lão nhà Tư Mã có một cảm giác nghẹn khuất không thể dùng lực nổi.
“Có bản lĩnh thì anh đừng có tránh!”
“Oanh!”
Lời vừa nói ra, vẻ mặt Phương Thu hằm hằm sát khí, đột nhiên trở nên hùng hổ, bước chân dừng lại, cả người chợt ngây ra.
Khi trưởng lão nhà Tư Mã đuổi tới trong nháy mắt, hai người chỉ còn cách nhau nửa bước, thân mình Phương Thu đột nhiên dùng sức, như thể khiến sàn nhà lung lay, ngay giữa giày và sàn nhà cũng vang lên những tiếng cọ xát!
“Kẽo kẹt…”
Anh ta hung hăng lao tới!
Thiếp sơn kháo!
Một âm thanh lớn vang lên!
Giống như hai ngọn núi va vào nhau, trưởng lão nhà Tư Mã hô lên một tiếng hô lớn, xương ngực răng rắc, không biết đã gãy làm mấy khúc, trực tiếp văng ra ngoài, ngã thật mạnh trên mặt đất!
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Nếu như không phải vì quyền phổ, vì mặt mũi của tám dòng họ lánh đời, ông ta căn bản khinh thường không thèm ra tay với Phương Thu.Ông ta đánh ra một chưởng, Phương Thu lập tức hóa giải, lấy nhu thắng cương!Tùy ý để trưởng lão nhà Tư Mã thể hiện khí thế hùng hổ ác liệt, Phương Thu không cố gắng chống cự mà ngược lại cố gắng hóa giải và tìm cơ hội phản công tốt hơn.Sắc mặt của trưởng lão nhà Tư Mã có chút khó coi, lùi về phía sau hai bước, lại một lần nữa tung một chưởng ra.Bang!Phương Thu đưa tay ra chắn, cả người lập tức tránh sang một bên, vọt tới sau lưng trưởng lão nhà Tư Mã, thuận thế đâm vào lưng ông ta.Trưởng lão nhà Tư Mã lui về phía sau vài bước.Vẻ mặt ông ta đầy kinh ngạc nhìn Phương Thu, có chút không dám tin, rõ ràng Phương Thu tức giận, không ngờ lại không mất đi lý trí, vẫn có thể bình tĩnh được như vậy?Từng chiêu thức đều không có chút sơ hở nào, khiến ông †a có một loại cảm giác như chính mình đang đánh vào bông!“Thật không ngờ anh lại tiến bộ như vậy!”Phương Uy ngồi ở một bên, hừ lạnh một tiếng: “Trưởng lão.Tư Mã, ông không cần thủ hạ lưu tình, tên nhãi này đã không còn là người của nhà họ Phương nữa rồi!”“Cho dù ông muốn giết anh ta tôi cũng sẽ không nói nửa lời!”“Được!”Trưởng lão nhà Tư Mã đứng vững thân mình, khí thế đột nhiên bùng nổ: “Nếu đã như vậy, vậy thì đừng trách tôi ra tay tàn nhãn!”Vụt!Tốc độ của ông ta đột nhiên tăng lên, một bước đã lao tới trước mặt Phương Thutl Bàn tay như đao, hùng hổ cắt về phía yết hầu Phương Thu.Bang!Phương Thu vẫn bình tĩnh như cũ, không nhanh không chậm, một tay giơ cao lên, một tay giơ ngang, hóa giải chiêu thức của trưởng lão nhà Tư Mã, không ngừng lùi về phía sau khiến trưởng lão nhà Tư Mã có một cảm giác nghẹn khuất không thể dùng lực nổi.“Có bản lĩnh thì anh đừng có tránh!”“Oanh!”Lời vừa nói ra, vẻ mặt Phương Thu hằm hằm sát khí, đột nhiên trở nên hùng hổ, bước chân dừng lại, cả người chợt ngây ra.Khi trưởng lão nhà Tư Mã đuổi tới trong nháy mắt, hai người chỉ còn cách nhau nửa bước, thân mình Phương Thu đột nhiên dùng sức, như thể khiến sàn nhà lung lay, ngay giữa giày và sàn nhà cũng vang lên những tiếng cọ xát!“Kẽo kẹt…”Anh ta hung hăng lao tới!Thiếp sơn kháo!Một âm thanh lớn vang lên!Giống như hai ngọn núi va vào nhau, trưởng lão nhà Tư Mã hô lên một tiếng hô lớn, xương ngực răng rắc, không biết đã gãy làm mấy khúc, trực tiếp văng ra ngoài, ngã thật mạnh trên mặt đất!