Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1813
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Có điều, tôi tới rồi, là ông muốn giết tôi à?”Bước chân của Giang Ninh rất thong thả, cứ như là tản bộ trong vườn nhà mình vậy.Anh đi tới trước mặt Tư Mã Cương, vẻ mặt bình thản, không nhìn ra vui bưồn, chỉ vào người xung quanh, nói: “Nếu ông muốn giết tôi, phải hỏi bọn họ có đồng ý hay không đãt”“Ông phải hỏi xem người ở nơi này có đồng ý hay không!”Vừa dút lời, một đám người tức giận hét lên: “Không đồng ý!”Sắc mặt Tư Mã Tuyền trở nên càng trắng hơn.Mà Tư Mã Cương, sắc mặt vẫn giữ vẻ khinh thường như cũ, quan khắp một lượt, hoàn toàn không để những kẻ này vào mắt.“Không đồng ý!”“Không đồng ý!”“Ai dám làm hại quán chủ, chúng tôi liền liều mạng với kẻ đó!”“Ai muốn giết anh Ninh? Ông đây giết nó!Người xung quanh càng lúc càng tụ lại nhiều hơn, tới người qua đường, nghe thấy có người gây rối ở võ quán Cực Đạo, cũng tức giận xông tới.Ở ngõ hẻm xa xa, dòng người lai vãng, có một người hết, thì sẽ có người thứ hai, chỉ một lát, bao nhiêu người tụ tập, giống như nước chảy, dần dần đông lên.Mấy trăm người!Mấy nghìn người!Hàng vạn người!Vây quanh Tư Mã Cương hoàn toàn!Đám người đông nghìn nghịt, làm hỏng hết đường xá xung quanh võ quán Cực Đạo!Nghe thấy có người muốn giết Giang Ninh, đến cả ông lão đang bán rau, đều cầm lấy hai củ khoai tây cứng, tức giận đùng đùng mà xông tới Đám người xung quanh, có nam có nữ, có người già thậm chí là có cả trẻ nhỏ, người đông nghìn nghịt một đám!Trên mặt bọn họ, đề là sự tức giận.Nghe thấy có người gây rối ở võ quán Cực Đạo, nghe thấy có người muốn giết Giang Ninh, như vậy ai có thể nhịn được chứ?Nhìn đám người vây kín xung quanh không một kẽ hở, Tư Mã Tuyền chỉ cảm thấy hai chân có hơi mềm nhữn.Cho dù ông ấy là cao thủ cấp bậc tông sư, nhưng đám người bình thường này, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt, cũng có thế dìm chết ông ấy.Tới cả Tư Mã Cương cũng không khỏi run rấy trong lòng.Ông ấy không ngờ được, lại sẽ có nhiều người, ngăn cản bản thân giết Giang Ninh như vậy.Thành phố này…Ông ấy càng không ngờ tới, càng ngày càng có nhiều người tới, cả thành phố Đông Hải, dừng như đã coi võ quán Cực Đạo là trung tâm, không ngừng có người tới đây, bao quanh võ quán!Bọn họ, có mọc cánh cũng khó thoát!“Ai muốn giết anh Ninh! Chúng tôi liền liều mạng với người đó!”“Là ai! Bước ra đây, ông mày chọi cho hai củ khoai tây!”“Hừ, ai xấu như vậy, dám bắt nạt chú Ninh, chúng ta sẽ không tha cho hắn!”Từng tiếng từng tiếng nói, khiến Tư Mã Cương không khỏi phải nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy nhịp tìm mình đập càng lúc càng nhanh.Đám người đông nghìn nghịt, mang lại cho ông ấy áp lực rất lớn, dường như có một tòa núi sắp ập xuống vậy!Bọn họ… sao lại bảo vệ Giang Ninh như thế?”
“Có điều, tôi tới rồi, là ông muốn giết tôi à?”
Bước chân của Giang Ninh rất thong thả, cứ như là tản bộ trong vườn nhà mình vậy.
Anh đi tới trước mặt Tư Mã Cương, vẻ mặt bình thản, không nhìn ra vui bưồn, chỉ vào người xung quanh, nói: “Nếu ông muốn giết tôi, phải hỏi bọn họ có đồng ý hay không đãt”
“Ông phải hỏi xem người ở nơi này có đồng ý hay không!”
Vừa dút lời, một đám người tức giận hét lên: “Không đồng ý!”
Sắc mặt Tư Mã Tuyền trở nên càng trắng hơn.
Mà Tư Mã Cương, sắc mặt vẫn giữ vẻ khinh thường như cũ, quan khắp một lượt, hoàn toàn không để những kẻ này vào mắt.
“Không đồng ý!”
“Không đồng ý!”
“Ai dám làm hại quán chủ, chúng tôi liền liều mạng với kẻ đó!”
“Ai muốn giết anh Ninh? Ông đây giết nó!
Người xung quanh càng lúc càng tụ lại nhiều hơn, tới người qua đường, nghe thấy có người gây rối ở võ quán Cực Đạo, cũng tức giận xông tới.
Ở ngõ hẻm xa xa, dòng người lai vãng, có một người hết, thì sẽ có người thứ hai, chỉ một lát, bao nhiêu người tụ tập, giống như nước chảy, dần dần đông lên.
Mấy trăm người!
Mấy nghìn người!
Hàng vạn người!
Vây quanh Tư Mã Cương hoàn toàn!
Đám người đông nghìn nghịt, làm hỏng hết đường xá xung quanh võ quán Cực Đạo!
Nghe thấy có người muốn giết Giang Ninh, đến cả ông lão đang bán rau, đều cầm lấy hai củ khoai tây cứng, tức giận đùng đùng mà xông tới Đám người xung quanh, có nam có nữ, có người già thậm chí là có cả trẻ nhỏ, người đông nghìn nghịt một đám!
Trên mặt bọn họ, đề là sự tức giận.
Nghe thấy có người gây rối ở võ quán Cực Đạo, nghe thấy có người muốn giết Giang Ninh, như vậy ai có thể nhịn được chứ?
Nhìn đám người vây kín xung quanh không một kẽ hở, Tư Mã Tuyền chỉ cảm thấy hai chân có hơi mềm nhữn.
Cho dù ông ấy là cao thủ cấp bậc tông sư, nhưng đám người bình thường này, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt, cũng có thế dìm chết ông ấy.
Tới cả Tư Mã Cương cũng không khỏi run rấy trong lòng.
Ông ấy không ngờ được, lại sẽ có nhiều người, ngăn cản bản thân giết Giang Ninh như vậy.
Thành phố này…
Ông ấy càng không ngờ tới, càng ngày càng có nhiều người tới, cả thành phố Đông Hải, dừng như đã coi võ quán Cực Đạo là trung tâm, không ngừng có người tới đây, bao quanh võ quán!
Bọn họ, có mọc cánh cũng khó thoát!
“Ai muốn giết anh Ninh! Chúng tôi liền liều mạng với người đó!”
“Là ai! Bước ra đây, ông mày chọi cho hai củ khoai tây!”
“Hừ, ai xấu như vậy, dám bắt nạt chú Ninh, chúng ta sẽ không tha cho hắn!”
Từng tiếng từng tiếng nói, khiến Tư Mã Cương không khỏi phải nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy nhịp tìm mình đập càng lúc càng nhanh.
Đám người đông nghìn nghịt, mang lại cho ông ấy áp lực rất lớn, dường như có một tòa núi sắp ập xuống vậy!
Bọn họ… sao lại bảo vệ Giang Ninh như thế?”
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Có điều, tôi tới rồi, là ông muốn giết tôi à?”Bước chân của Giang Ninh rất thong thả, cứ như là tản bộ trong vườn nhà mình vậy.Anh đi tới trước mặt Tư Mã Cương, vẻ mặt bình thản, không nhìn ra vui bưồn, chỉ vào người xung quanh, nói: “Nếu ông muốn giết tôi, phải hỏi bọn họ có đồng ý hay không đãt”“Ông phải hỏi xem người ở nơi này có đồng ý hay không!”Vừa dút lời, một đám người tức giận hét lên: “Không đồng ý!”Sắc mặt Tư Mã Tuyền trở nên càng trắng hơn.Mà Tư Mã Cương, sắc mặt vẫn giữ vẻ khinh thường như cũ, quan khắp một lượt, hoàn toàn không để những kẻ này vào mắt.“Không đồng ý!”“Không đồng ý!”“Ai dám làm hại quán chủ, chúng tôi liền liều mạng với kẻ đó!”“Ai muốn giết anh Ninh? Ông đây giết nó!Người xung quanh càng lúc càng tụ lại nhiều hơn, tới người qua đường, nghe thấy có người gây rối ở võ quán Cực Đạo, cũng tức giận xông tới.Ở ngõ hẻm xa xa, dòng người lai vãng, có một người hết, thì sẽ có người thứ hai, chỉ một lát, bao nhiêu người tụ tập, giống như nước chảy, dần dần đông lên.Mấy trăm người!Mấy nghìn người!Hàng vạn người!Vây quanh Tư Mã Cương hoàn toàn!Đám người đông nghìn nghịt, làm hỏng hết đường xá xung quanh võ quán Cực Đạo!Nghe thấy có người muốn giết Giang Ninh, đến cả ông lão đang bán rau, đều cầm lấy hai củ khoai tây cứng, tức giận đùng đùng mà xông tới Đám người xung quanh, có nam có nữ, có người già thậm chí là có cả trẻ nhỏ, người đông nghìn nghịt một đám!Trên mặt bọn họ, đề là sự tức giận.Nghe thấy có người gây rối ở võ quán Cực Đạo, nghe thấy có người muốn giết Giang Ninh, như vậy ai có thể nhịn được chứ?Nhìn đám người vây kín xung quanh không một kẽ hở, Tư Mã Tuyền chỉ cảm thấy hai chân có hơi mềm nhữn.Cho dù ông ấy là cao thủ cấp bậc tông sư, nhưng đám người bình thường này, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt, cũng có thế dìm chết ông ấy.Tới cả Tư Mã Cương cũng không khỏi run rấy trong lòng.Ông ấy không ngờ được, lại sẽ có nhiều người, ngăn cản bản thân giết Giang Ninh như vậy.Thành phố này…Ông ấy càng không ngờ tới, càng ngày càng có nhiều người tới, cả thành phố Đông Hải, dừng như đã coi võ quán Cực Đạo là trung tâm, không ngừng có người tới đây, bao quanh võ quán!Bọn họ, có mọc cánh cũng khó thoát!“Ai muốn giết anh Ninh! Chúng tôi liền liều mạng với người đó!”“Là ai! Bước ra đây, ông mày chọi cho hai củ khoai tây!”“Hừ, ai xấu như vậy, dám bắt nạt chú Ninh, chúng ta sẽ không tha cho hắn!”Từng tiếng từng tiếng nói, khiến Tư Mã Cương không khỏi phải nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy nhịp tìm mình đập càng lúc càng nhanh.Đám người đông nghìn nghịt, mang lại cho ông ấy áp lực rất lớn, dường như có một tòa núi sắp ập xuống vậy!Bọn họ… sao lại bảo vệ Giang Ninh như thế?”