Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1816

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Tâm trạng của ông ấy bây giờ, đã rất tệ rồi Bị Giang Ninh đè đầu cưỡi cố, khiến ông ta cảm thấy không thoải mái trong lòng, nhưng ông ta không còn cách nào.Đông Hải này, căn bản không phải chỗ mà ông ta có thế làm càn, dù cho có là đại trưởng lão của họ Tư Mã đi chăng nữa cho dù ông ta có thực lực mạnh mẽ hơn nữa Nhưng ở Đông Hải, ông ta không thể gây sóng gió!Giang Ninh vẫn giữ vẻ mặt không có biếu hiện gì, vẫy vẫy tay, nhanh chóng liền có người đưa Tư Mã Hãng ra.“Đại trưởng lão! Đại trưởng lão!”Tư Mã Hãng ngồi trên đất, gian nan muốn tới đó, lớn giọng hét lên: “Đại trưởng lão, ông tới rồi! Ông tới cứu cháu rồi!”Nhìn thấy bộ dạng tàn phế của Tư Mã Hãng, cả người Tư Mã Cương run rẩy, sắc mặt tái xanh, lại nhìn đám người đông nghìn nghịt này, ông ta cũng chỉ có thể nhân nhịn “Đại trưởng lão, giết hẳn đi! Giết Giang Ninh! Là hản hại cháu, chính là hẳn.”“Câm mồm!”Tư Mã Cương nối giận, sắc mặt lạnh lùng: “Còn nói nữa, chúng ta liền đừng mong sẽ rời khỏi đây được!”Nhục nhất Thật sự là quá nhục nhã rồi!Nhà họ Tư Mã này lúc nào lại có thể nhắn nhịn như vậy, bị người ta đối xử nhục nhã như thế.“Giang Ninh, hôm nay cậu nhục nhã cả nhà họ Tư Mã như vậy, ngày mai, tôi nhất định sẽ trả lại hấp bội!”Tư Mã Cương không khách sáo, nói ra lời tàn nhẳn như cũ, nhưng Giang Ninh căn bản không thèm đế ý.Thậm trí,trong mất anh, Tư Mã Cương giống như chẳng có chút sự tồn tại nào, tùy ý ông ta đưa Tư Mã Hãng đi.Đám người anh Cẩu, dân đân để đám người tản ra, mà sự tức giận cũng giống như thủy triều mà giảm đi.Giang Ninh bảo vệ thành phố này, bảo vệ bọn họ, bọn họ cũng bảo vệ Giang Ninh như vậy.Tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ nào gây sóng gió ở Đông Hải, làm hại Giang Ninh.“Xem ra trưởng lão nhà Tư Mã còn phải ở chỗ Đông Hải này của tôi một thời gian nữa nhỉ”Giang Ninh nhìn Tư Mã Tuyền mặt mày đầy vẻ thất hồn lạc phách, cứ như là bị rút cạn linh hồn vậy: “Hoặc là, nhà họ Tư Mã sẽ phát hiện ra sự đáng giá của ông, rồi sau đấy tới cứu ông”Từ Mã Tuyền cười thảm một tiếng, lắc đầu tự giễu, cái gì cũng không nói, quay người đi vào trong võ quán, trở về trong phòng mình, khóa chặt cửa lại Bị gia tộc vứt bỏ.Không thế nghĩ ngờ gì thêm, bởi vì đại trưởng lão Tư Mã Cương đã đại diện cho cả nhà vứt bỏ ông ta rồi Ông ta căn bản không cách nào chấp nhận được, bản thân lại bị gia tộc vứt bỏ, ông ta rõ ràng là trưởng lão của họ Tư Mã, là người quan trọng.trong nhà họ Tư Mã!Có lẽ, trong mắt đại trưởng lão, ngoại trừ người bên cạnh còn quan trọng ra, thì những người khác, đều không đáng là gì Giang Ninh mặc kệ cậu ta Lúc anh mở chữ Phúc kia ra, nhìn thấy bên trên dường như có một kí hiệu quỷ vẽ bùa.Đây rõ ràng không phải văn tự có ý nghĩa bình thường, giống như chữ”“Phương” viết ra thì giống mây hồng, nhưng ý nghĩa thì lại càng nhiều.“Thiên đạo vô cực”Anh Phi nhìn bên trên mặt đồ án, không nhịn được lắc đầu: “Sao tôi nhìn thế nào cũng không nhìn ra được bốn chữ này là thiên đạo vô cực nhỉ?”“Anh ạ, số chữ này, lẽ nào có liên quan tới bí mật của quyền phổ ạ?”Anh ta không biết Giang Ninh muốn làm gì, tại sao lại đột ngột thay đổi chủ ý.Anh ta thậm chí đã chuẩn bị tốt, hôm nay liền lấy mạng Tư Mã Cương!“Chắc vậy đấy”Giang Ninh không hề nói chắc chản, quay đầu nhìn anh Cẩu nói: “Nói với những gia tộc khác, để bọn họ cũng vậy, dùng thể chữ của họ viết bốn chữ này tôi liền thả họ ra”

Tâm trạng của ông ấy bây giờ, đã rất tệ rồi Bị Giang Ninh đè đầu cưỡi cố, khiến ông ta cảm thấy không thoải mái trong lòng, nhưng ông ta không còn cách nào.

Đông Hải này, căn bản không phải chỗ mà ông ta có thế làm càn, dù cho có là đại trưởng lão của họ Tư Mã đi chăng nữa cho dù ông ta có thực lực mạnh mẽ hơn nữa Nhưng ở Đông Hải, ông ta không thể gây sóng gió!

Giang Ninh vẫn giữ vẻ mặt không có biếu hiện gì, vẫy vẫy tay, nhanh chóng liền có người đưa Tư Mã Hãng ra.

“Đại trưởng lão! Đại trưởng lão!”

Tư Mã Hãng ngồi trên đất, gian nan muốn tới đó, lớn giọng hét lên: “Đại trưởng lão, ông tới rồi! Ông tới cứu cháu rồi!”

Nhìn thấy bộ dạng tàn phế của Tư Mã Hãng, cả người Tư Mã Cương run rẩy, sắc mặt tái xanh, lại nhìn đám người đông nghìn nghịt này, ông ta cũng chỉ có thể nhân nhịn “Đại trưởng lão, giết hẳn đi! Giết Giang Ninh! Là hản hại cháu, chính là hẳn.”

“Câm mồm!”

Tư Mã Cương nối giận, sắc mặt lạnh lùng: “Còn nói nữa, chúng ta liền đừng mong sẽ rời khỏi đây được!”

Nhục nhất Thật sự là quá nhục nhã rồi!

Nhà họ Tư Mã này lúc nào lại có thể nhắn nhịn như vậy, bị người ta đối xử nhục nhã như thế.

“Giang Ninh, hôm nay cậu nhục nhã cả nhà họ Tư Mã như vậy, ngày mai, tôi nhất định sẽ trả lại hấp bội!”

Tư Mã Cương không khách sáo, nói ra lời tàn nhẳn như cũ, nhưng Giang Ninh căn bản không thèm đế ý.

Thậm trí,trong mất anh, Tư Mã Cương giống như chẳng có chút sự tồn tại nào, tùy ý ông ta đưa Tư Mã Hãng đi.

Đám người anh Cẩu, dân đân để đám người tản ra, mà sự tức giận cũng giống như thủy triều mà giảm đi.

Giang Ninh bảo vệ thành phố này, bảo vệ bọn họ, bọn họ cũng bảo vệ Giang Ninh như vậy.

Tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ nào gây sóng gió ở Đông Hải, làm hại Giang Ninh.

“Xem ra trưởng lão nhà Tư Mã còn phải ở chỗ Đông Hải này của tôi một thời gian nữa nhỉ”

Giang Ninh nhìn Tư Mã Tuyền mặt mày đầy vẻ thất hồn lạc phách, cứ như là bị rút cạn linh hồn vậy: “Hoặc là, nhà họ Tư Mã sẽ phát hiện ra sự đáng giá của ông, rồi sau đấy tới cứu ông”

Từ Mã Tuyền cười thảm một tiếng, lắc đầu tự giễu, cái gì cũng không nói, quay người đi vào trong võ quán, trở về trong phòng mình, khóa chặt cửa lại Bị gia tộc vứt bỏ.

Không thế nghĩ ngờ gì thêm, bởi vì đại trưởng lão Tư Mã Cương đã đại diện cho cả nhà vứt bỏ ông ta rồi Ông ta căn bản không cách nào chấp nhận được, bản thân lại bị gia tộc vứt bỏ, ông ta rõ ràng là trưởng lão của họ Tư Mã, là người quan trọng.

trong nhà họ Tư Mã!

Có lẽ, trong mắt đại trưởng lão, ngoại trừ người bên cạnh còn quan trọng ra, thì những người khác, đều không đáng là gì Giang Ninh mặc kệ cậu ta Lúc anh mở chữ Phúc kia ra, nhìn thấy bên trên dường như có một kí hiệu quỷ vẽ bùa.

Đây rõ ràng không phải văn tự có ý nghĩa bình thường, giống như chữ”

“Phương” viết ra thì giống mây hồng, nhưng ý nghĩa thì lại càng nhiều.

“Thiên đạo vô cực”

Anh Phi nhìn bên trên mặt đồ án, không nhịn được lắc đầu: “Sao tôi nhìn thế nào cũng không nhìn ra được bốn chữ này là thiên đạo vô cực nhỉ?”

“Anh ạ, số chữ này, lẽ nào có liên quan tới bí mật của quyền phổ ạ?”

Anh ta không biết Giang Ninh muốn làm gì, tại sao lại đột ngột thay đổi chủ ý.

Anh ta thậm chí đã chuẩn bị tốt, hôm nay liền lấy mạng Tư Mã Cương!

“Chắc vậy đấy”

Giang Ninh không hề nói chắc chản, quay đầu nhìn anh Cẩu nói: “Nói với những gia tộc khác, để bọn họ cũng vậy, dùng thể chữ của họ viết bốn chữ này tôi liền thả họ ra”

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Tâm trạng của ông ấy bây giờ, đã rất tệ rồi Bị Giang Ninh đè đầu cưỡi cố, khiến ông ta cảm thấy không thoải mái trong lòng, nhưng ông ta không còn cách nào.Đông Hải này, căn bản không phải chỗ mà ông ta có thế làm càn, dù cho có là đại trưởng lão của họ Tư Mã đi chăng nữa cho dù ông ta có thực lực mạnh mẽ hơn nữa Nhưng ở Đông Hải, ông ta không thể gây sóng gió!Giang Ninh vẫn giữ vẻ mặt không có biếu hiện gì, vẫy vẫy tay, nhanh chóng liền có người đưa Tư Mã Hãng ra.“Đại trưởng lão! Đại trưởng lão!”Tư Mã Hãng ngồi trên đất, gian nan muốn tới đó, lớn giọng hét lên: “Đại trưởng lão, ông tới rồi! Ông tới cứu cháu rồi!”Nhìn thấy bộ dạng tàn phế của Tư Mã Hãng, cả người Tư Mã Cương run rẩy, sắc mặt tái xanh, lại nhìn đám người đông nghìn nghịt này, ông ta cũng chỉ có thể nhân nhịn “Đại trưởng lão, giết hẳn đi! Giết Giang Ninh! Là hản hại cháu, chính là hẳn.”“Câm mồm!”Tư Mã Cương nối giận, sắc mặt lạnh lùng: “Còn nói nữa, chúng ta liền đừng mong sẽ rời khỏi đây được!”Nhục nhất Thật sự là quá nhục nhã rồi!Nhà họ Tư Mã này lúc nào lại có thể nhắn nhịn như vậy, bị người ta đối xử nhục nhã như thế.“Giang Ninh, hôm nay cậu nhục nhã cả nhà họ Tư Mã như vậy, ngày mai, tôi nhất định sẽ trả lại hấp bội!”Tư Mã Cương không khách sáo, nói ra lời tàn nhẳn như cũ, nhưng Giang Ninh căn bản không thèm đế ý.Thậm trí,trong mất anh, Tư Mã Cương giống như chẳng có chút sự tồn tại nào, tùy ý ông ta đưa Tư Mã Hãng đi.Đám người anh Cẩu, dân đân để đám người tản ra, mà sự tức giận cũng giống như thủy triều mà giảm đi.Giang Ninh bảo vệ thành phố này, bảo vệ bọn họ, bọn họ cũng bảo vệ Giang Ninh như vậy.Tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ nào gây sóng gió ở Đông Hải, làm hại Giang Ninh.“Xem ra trưởng lão nhà Tư Mã còn phải ở chỗ Đông Hải này của tôi một thời gian nữa nhỉ”Giang Ninh nhìn Tư Mã Tuyền mặt mày đầy vẻ thất hồn lạc phách, cứ như là bị rút cạn linh hồn vậy: “Hoặc là, nhà họ Tư Mã sẽ phát hiện ra sự đáng giá của ông, rồi sau đấy tới cứu ông”Từ Mã Tuyền cười thảm một tiếng, lắc đầu tự giễu, cái gì cũng không nói, quay người đi vào trong võ quán, trở về trong phòng mình, khóa chặt cửa lại Bị gia tộc vứt bỏ.Không thế nghĩ ngờ gì thêm, bởi vì đại trưởng lão Tư Mã Cương đã đại diện cho cả nhà vứt bỏ ông ta rồi Ông ta căn bản không cách nào chấp nhận được, bản thân lại bị gia tộc vứt bỏ, ông ta rõ ràng là trưởng lão của họ Tư Mã, là người quan trọng.trong nhà họ Tư Mã!Có lẽ, trong mắt đại trưởng lão, ngoại trừ người bên cạnh còn quan trọng ra, thì những người khác, đều không đáng là gì Giang Ninh mặc kệ cậu ta Lúc anh mở chữ Phúc kia ra, nhìn thấy bên trên dường như có một kí hiệu quỷ vẽ bùa.Đây rõ ràng không phải văn tự có ý nghĩa bình thường, giống như chữ”“Phương” viết ra thì giống mây hồng, nhưng ý nghĩa thì lại càng nhiều.“Thiên đạo vô cực”Anh Phi nhìn bên trên mặt đồ án, không nhịn được lắc đầu: “Sao tôi nhìn thế nào cũng không nhìn ra được bốn chữ này là thiên đạo vô cực nhỉ?”“Anh ạ, số chữ này, lẽ nào có liên quan tới bí mật của quyền phổ ạ?”Anh ta không biết Giang Ninh muốn làm gì, tại sao lại đột ngột thay đổi chủ ý.Anh ta thậm chí đã chuẩn bị tốt, hôm nay liền lấy mạng Tư Mã Cương!“Chắc vậy đấy”Giang Ninh không hề nói chắc chản, quay đầu nhìn anh Cẩu nói: “Nói với những gia tộc khác, để bọn họ cũng vậy, dùng thể chữ của họ viết bốn chữ này tôi liền thả họ ra”

Chương 1816