Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1840

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Anh chắc chắn?”Ông ta nhìn Giang Ninh: “Gặp lão tổ…anh nhất định sẽ chết!”Giang Ninh quay đầu liếc nhìn mấy vị trưởng lão: “Phương Thu, dẫn bọn họ đi tìm người.”Nghe vậy, Phương Thu vẫy tay, Tư Mã Tuyền và các trưởng lão khác lập tức xông vào nhà Phương Uy, tìm kiếm người của mấy dòng họ lớn, Phương Uy nhìn theo mà không có cách nào ngăn cản.Giang Ninh hôm nay ở đây, ngoại trừ hai lão tổ đại trưởng lão, e rằng không ai có thể ngăn cản được.Chưa kể, thuộc hạ của Giang Ninh điên cuồng như hổ rình mồi!“Anh cả.”Anh Cẩu đi tới chỗ Giang Ninh, cảnh giác liếc nhìn Phương Uy, lo lắng bên †rong sẽ có một vụ nổ.Nhà họ Phương có thể tấn công những gia tộc khác rõ ràng là do hai trưởng lão rất giỏi sử dụng độc dược.“Dọn sạch nhà họ Phương một lần nữa.”Giang Ninh nhìn anh Cẩu, giọng điệu tràn đây uy nghiêm: “Tôi đi vào nói chuyện với bọn họ, sau đó sẽ trở lại.”“Vâng!”Anh Cẩu lập tức hét lên và vẫy tay chào, mấy chục anh em phía sau giống như là cả một tổng thể, thoạt nhìn không giống mấy chục người, mà giống như một người duy nhất đang hành động.Phương Uy nhìn cảm thấy hơi sửng sốt.Giang Ninh thật kiêu ngạo!Anh thậm chí còn muốn dọn sạch nhà họ Phương một lần nữa.Khi đại trưởng lão và nhị trưởng lão giết anh, những người khác vần muốn rời khỏi nhà họ Phương sao?Hay vấn muốn tự tay tước bỏ vị trí chủ nhân nhà họ Phương?“Giang Ninh, cái giá phải trả cho sự kiêu ngạo là chết!”Phương Uy khit mũi không nói gì, hai †ay buông thống xuống, anh Cẩu và những người khác vào nhà Phương, anh †a cùng Giang Ninh trực tiếp đi về phía sân sau.Trong sân sau u ám, dưới những cây long não già côi, những chiếc lá rụng bay phấp phới.Vừa đi vào sân sau, Giang Ninh liền ngửi được, nhàn nhạt mùi máu.Mũi anh khẽ giật giật và khi đi vào bên trong có một vệt sáng lóe lên trong mắt anh.“Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, Phương Uy vô dụng, không ngăn được những người này!”Phương Uy đứng trước cửa nhà gõ, cúi đầu hét lên.“Kẽo kẹt”Một lúc sau, cửa căn nhà gỗ mở ra.Hai bóng người một bên trái một bên phải đứng ở cửa nhìn Giang Ninh dưới cây long não, ánh mặt bình tĩnh, không có biểu hiện vui mừng hay tức giận.“Trưởng lão, mười hai hộ vệ đều đã bị giết…”Phương Uy giọng nói có chút khàn khàn, liếc nhìn đôi tay đang buông thống của mình: “Tay của tôi cũng bị anh ta đánh gấy.”“Giang Ninh: “

“Anh chắc chắn?”

Ông ta nhìn Giang Ninh: “Gặp lão tổ…anh nhất định sẽ chết!”

Giang Ninh quay đầu liếc nhìn mấy vị trưởng lão: “Phương Thu, dẫn bọn họ đi tìm người.”

Nghe vậy, Phương Thu vẫy tay, Tư Mã Tuyền và các trưởng lão khác lập tức xông vào nhà Phương Uy, tìm kiếm người của mấy dòng họ lớn, Phương Uy nhìn theo mà không có cách nào ngăn cản.

Giang Ninh hôm nay ở đây, ngoại trừ hai lão tổ đại trưởng lão, e rằng không ai có thể ngăn cản được.

Chưa kể, thuộc hạ của Giang Ninh điên cuồng như hổ rình mồi!

“Anh cả.”

Anh Cẩu đi tới chỗ Giang Ninh, cảnh giác liếc nhìn Phương Uy, lo lắng bên †rong sẽ có một vụ nổ.

Nhà họ Phương có thể tấn công những gia tộc khác rõ ràng là do hai trưởng lão rất giỏi sử dụng độc dược.

“Dọn sạch nhà họ Phương một lần nữa.”

Giang Ninh nhìn anh Cẩu, giọng điệu tràn đây uy nghiêm: “Tôi đi vào nói chuyện với bọn họ, sau đó sẽ trở lại.”

“Vâng!”

Anh Cẩu lập tức hét lên và vẫy tay chào, mấy chục anh em phía sau giống như là cả một tổng thể, thoạt nhìn không giống mấy chục người, mà giống như một người duy nhất đang hành động.

Phương Uy nhìn cảm thấy hơi sửng sốt.

Giang Ninh thật kiêu ngạo!

Anh thậm chí còn muốn dọn sạch nhà họ Phương một lần nữa.

Khi đại trưởng lão và nhị trưởng lão giết anh, những người khác vần muốn rời khỏi nhà họ Phương sao?

Hay vấn muốn tự tay tước bỏ vị trí chủ nhân nhà họ Phương?

“Giang Ninh, cái giá phải trả cho sự kiêu ngạo là chết!”

Phương Uy khit mũi không nói gì, hai †ay buông thống xuống, anh Cẩu và những người khác vào nhà Phương, anh †a cùng Giang Ninh trực tiếp đi về phía sân sau.

Trong sân sau u ám, dưới những cây long não già côi, những chiếc lá rụng bay phấp phới.

Vừa đi vào sân sau, Giang Ninh liền ngửi được, nhàn nhạt mùi máu.

Mũi anh khẽ giật giật và khi đi vào bên trong có một vệt sáng lóe lên trong mắt anh.

“Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, Phương Uy vô dụng, không ngăn được những người này!”

Phương Uy đứng trước cửa nhà gõ, cúi đầu hét lên.

“Kẽo kẹt”

Một lúc sau, cửa căn nhà gỗ mở ra.

Hai bóng người một bên trái một bên phải đứng ở cửa nhìn Giang Ninh dưới cây long não, ánh mặt bình tĩnh, không có biểu hiện vui mừng hay tức giận.

“Trưởng lão, mười hai hộ vệ đều đã bị giết…”

Phương Uy giọng nói có chút khàn khàn, liếc nhìn đôi tay đang buông thống của mình: “Tay của tôi cũng bị anh ta đánh gấy.”

“Giang Ninh: “

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Anh chắc chắn?”Ông ta nhìn Giang Ninh: “Gặp lão tổ…anh nhất định sẽ chết!”Giang Ninh quay đầu liếc nhìn mấy vị trưởng lão: “Phương Thu, dẫn bọn họ đi tìm người.”Nghe vậy, Phương Thu vẫy tay, Tư Mã Tuyền và các trưởng lão khác lập tức xông vào nhà Phương Uy, tìm kiếm người của mấy dòng họ lớn, Phương Uy nhìn theo mà không có cách nào ngăn cản.Giang Ninh hôm nay ở đây, ngoại trừ hai lão tổ đại trưởng lão, e rằng không ai có thể ngăn cản được.Chưa kể, thuộc hạ của Giang Ninh điên cuồng như hổ rình mồi!“Anh cả.”Anh Cẩu đi tới chỗ Giang Ninh, cảnh giác liếc nhìn Phương Uy, lo lắng bên †rong sẽ có một vụ nổ.Nhà họ Phương có thể tấn công những gia tộc khác rõ ràng là do hai trưởng lão rất giỏi sử dụng độc dược.“Dọn sạch nhà họ Phương một lần nữa.”Giang Ninh nhìn anh Cẩu, giọng điệu tràn đây uy nghiêm: “Tôi đi vào nói chuyện với bọn họ, sau đó sẽ trở lại.”“Vâng!”Anh Cẩu lập tức hét lên và vẫy tay chào, mấy chục anh em phía sau giống như là cả một tổng thể, thoạt nhìn không giống mấy chục người, mà giống như một người duy nhất đang hành động.Phương Uy nhìn cảm thấy hơi sửng sốt.Giang Ninh thật kiêu ngạo!Anh thậm chí còn muốn dọn sạch nhà họ Phương một lần nữa.Khi đại trưởng lão và nhị trưởng lão giết anh, những người khác vần muốn rời khỏi nhà họ Phương sao?Hay vấn muốn tự tay tước bỏ vị trí chủ nhân nhà họ Phương?“Giang Ninh, cái giá phải trả cho sự kiêu ngạo là chết!”Phương Uy khit mũi không nói gì, hai †ay buông thống xuống, anh Cẩu và những người khác vào nhà Phương, anh †a cùng Giang Ninh trực tiếp đi về phía sân sau.Trong sân sau u ám, dưới những cây long não già côi, những chiếc lá rụng bay phấp phới.Vừa đi vào sân sau, Giang Ninh liền ngửi được, nhàn nhạt mùi máu.Mũi anh khẽ giật giật và khi đi vào bên trong có một vệt sáng lóe lên trong mắt anh.“Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, Phương Uy vô dụng, không ngăn được những người này!”Phương Uy đứng trước cửa nhà gõ, cúi đầu hét lên.“Kẽo kẹt”Một lúc sau, cửa căn nhà gỗ mở ra.Hai bóng người một bên trái một bên phải đứng ở cửa nhìn Giang Ninh dưới cây long não, ánh mặt bình tĩnh, không có biểu hiện vui mừng hay tức giận.“Trưởng lão, mười hai hộ vệ đều đã bị giết…”Phương Uy giọng nói có chút khàn khàn, liếc nhìn đôi tay đang buông thống của mình: “Tay của tôi cũng bị anh ta đánh gấy.”“Giang Ninh: “

Chương 1840