Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1859

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Cô Lý, thật ngại quá, vị này chính „ là…Tiểu Triệu liếc sang Giang Ninh: “Đây là anh cả của tôi.”“Mời cô sang phòng khách bên cạnh nghỉ ngơi, thật sự là tôi không cố ý đâu.”“Ừm, không sao.”Trên mặt cô Lý hiện lên một tia kinh ngạc.Dám ngủ trong văn phòng của Lâm Vũ Chân, mặc dù bây giờ cô còn đang đứng ở đây, nhưng Giang Ninh không có ý đứng dậy, thậm chí không thèm nhìn mình.Trừ lúc mình đẩy cửa tiến vào, đánh thức Giang Ninh, thì anh mới liếc ra bên ngoài.Lý Thiên Tú vẫn luôn tự tin về ngoại hình lẫn khí chất của mình, nhưng ánh mắt trống rỗng của Giang Ninh kia, nhìn mình mà như nhìn tờ giấy trắng, thậm chí là giấy vệ sinh, khiến trong lòng cô †a có hơi không thoải mái.Chẳng qua, cô ta không biểu hiện ra ngoài, trước thì gật đầu, lên tiếng chào lễ phép, nhưng lại lập tức rời khỏi văn phòng.“Anh Ninhl”Tiểu Triệu hạ giọng, thè lưỡi: “Vì thể diện của A Phi, tạm thời tha cho anh một mạng!”Nói xong, âm thầm bỏ chạy như kẻ trộm.Giang Ninh nhắm hờ mắt.“Thể diện của A Phi sao? Anh ta thì có thể diện đếch gì!”Nói anh không thèm để tâm, nhắm mắt lại, trong đầu liên tục hiện ra những chiêu thức trên những trang Quyền phổ kia.Chiêu thức đơn giản, thậm chí chỉ có một động tác, nhưng Giang Ninh biết rõ, thật ra những chiêu thức này không  phải là chiêu thức Quyền thuật chính thức, mà chỉ là một quan niệm nghệ thuật.Một loại ý thức!Luyện quyên mà không luyện ý thì chẳng khác nào không luyện.Gốc rê của Quyền ý là gặp chiêu phá chiêu.Bất kể là nâng nặng càng nhẹ, hay nâng nhẹ càng nặng, thì đều thay đổi không ngừng theo chiêu thức của đối – phương một cách tự nhiên, vào sau trong cốt tủy mà ứng biến mới là quan trọng nhất.Hết lần này tới lần khác, rất nhiều người đã hiểu lầm, những chiêu thức trong quyển sách võ thuật, chẳng qua là động tác Quyền Pháp cơ bản, không có ý thâm sâu nào.Một quyền!Lại một quyên!Mỗi lần một trang Quyền ý trong Quyền phổ là có thể đánh ra một quyền.Sáu quyền liên tiếp!Trong lúc đó, Giang Ninh bỗng mở bừng mắt, cả người cứ như con khỉ, bật dậy, đứng thẳng, đánh ra một quyền!“Bụp!”“Bụp!”“Bụpl”

“Cô Lý, thật ngại quá, vị này chính „ là…

Tiểu Triệu liếc sang Giang Ninh: “Đây là anh cả của tôi.”

“Mời cô sang phòng khách bên cạnh nghỉ ngơi, thật sự là tôi không cố ý đâu.”

“Ừm, không sao.”

Trên mặt cô Lý hiện lên một tia kinh ngạc.

Dám ngủ trong văn phòng của Lâm Vũ Chân, mặc dù bây giờ cô còn đang đứng ở đây, nhưng Giang Ninh không có ý đứng dậy, thậm chí không thèm nhìn mình.

Trừ lúc mình đẩy cửa tiến vào, đánh thức Giang Ninh, thì anh mới liếc ra bên ngoài.

Lý Thiên Tú vẫn luôn tự tin về ngoại hình lẫn khí chất của mình, nhưng ánh mắt trống rỗng của Giang Ninh kia, nhìn mình mà như nhìn tờ giấy trắng, thậm chí là giấy vệ sinh, khiến trong lòng cô †a có hơi không thoải mái.

Chẳng qua, cô ta không biểu hiện ra ngoài, trước thì gật đầu, lên tiếng chào lễ phép, nhưng lại lập tức rời khỏi văn phòng.

“Anh Ninhl”

Tiểu Triệu hạ giọng, thè lưỡi: “Vì thể diện của A Phi, tạm thời tha cho anh một mạng!”

Nói xong, âm thầm bỏ chạy như kẻ trộm.

Giang Ninh nhắm hờ mắt.

“Thể diện của A Phi sao? Anh ta thì có thể diện đếch gì!”

Nói anh không thèm để tâm, nhắm mắt lại, trong đầu liên tục hiện ra những chiêu thức trên những trang Quyền phổ kia.

Chiêu thức đơn giản, thậm chí chỉ có một động tác, nhưng Giang Ninh biết rõ, thật ra những chiêu thức này không  phải là chiêu thức Quyền thuật chính thức, mà chỉ là một quan niệm nghệ thuật.

Một loại ý thức!

Luyện quyên mà không luyện ý thì chẳng khác nào không luyện.

Gốc rê của Quyền ý là gặp chiêu phá chiêu.

Bất kể là nâng nặng càng nhẹ, hay nâng nhẹ càng nặng, thì đều thay đổi không ngừng theo chiêu thức của đối – phương một cách tự nhiên, vào sau trong cốt tủy mà ứng biến mới là quan trọng nhất.

Hết lần này tới lần khác, rất nhiều người đã hiểu lầm, những chiêu thức trong quyển sách võ thuật, chẳng qua là động tác Quyền Pháp cơ bản, không có ý thâm sâu nào.

Một quyền!

Lại một quyên!

Mỗi lần một trang Quyền ý trong Quyền phổ là có thể đánh ra một quyền.

Sáu quyền liên tiếp!

Trong lúc đó, Giang Ninh bỗng mở bừng mắt, cả người cứ như con khỉ, bật dậy, đứng thẳng, đánh ra một quyền!

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụpl”

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Cô Lý, thật ngại quá, vị này chính „ là…Tiểu Triệu liếc sang Giang Ninh: “Đây là anh cả của tôi.”“Mời cô sang phòng khách bên cạnh nghỉ ngơi, thật sự là tôi không cố ý đâu.”“Ừm, không sao.”Trên mặt cô Lý hiện lên một tia kinh ngạc.Dám ngủ trong văn phòng của Lâm Vũ Chân, mặc dù bây giờ cô còn đang đứng ở đây, nhưng Giang Ninh không có ý đứng dậy, thậm chí không thèm nhìn mình.Trừ lúc mình đẩy cửa tiến vào, đánh thức Giang Ninh, thì anh mới liếc ra bên ngoài.Lý Thiên Tú vẫn luôn tự tin về ngoại hình lẫn khí chất của mình, nhưng ánh mắt trống rỗng của Giang Ninh kia, nhìn mình mà như nhìn tờ giấy trắng, thậm chí là giấy vệ sinh, khiến trong lòng cô †a có hơi không thoải mái.Chẳng qua, cô ta không biểu hiện ra ngoài, trước thì gật đầu, lên tiếng chào lễ phép, nhưng lại lập tức rời khỏi văn phòng.“Anh Ninhl”Tiểu Triệu hạ giọng, thè lưỡi: “Vì thể diện của A Phi, tạm thời tha cho anh một mạng!”Nói xong, âm thầm bỏ chạy như kẻ trộm.Giang Ninh nhắm hờ mắt.“Thể diện của A Phi sao? Anh ta thì có thể diện đếch gì!”Nói anh không thèm để tâm, nhắm mắt lại, trong đầu liên tục hiện ra những chiêu thức trên những trang Quyền phổ kia.Chiêu thức đơn giản, thậm chí chỉ có một động tác, nhưng Giang Ninh biết rõ, thật ra những chiêu thức này không  phải là chiêu thức Quyền thuật chính thức, mà chỉ là một quan niệm nghệ thuật.Một loại ý thức!Luyện quyên mà không luyện ý thì chẳng khác nào không luyện.Gốc rê của Quyền ý là gặp chiêu phá chiêu.Bất kể là nâng nặng càng nhẹ, hay nâng nhẹ càng nặng, thì đều thay đổi không ngừng theo chiêu thức của đối – phương một cách tự nhiên, vào sau trong cốt tủy mà ứng biến mới là quan trọng nhất.Hết lần này tới lần khác, rất nhiều người đã hiểu lầm, những chiêu thức trong quyển sách võ thuật, chẳng qua là động tác Quyền Pháp cơ bản, không có ý thâm sâu nào.Một quyền!Lại một quyên!Mỗi lần một trang Quyền ý trong Quyền phổ là có thể đánh ra một quyền.Sáu quyền liên tiếp!Trong lúc đó, Giang Ninh bỗng mở bừng mắt, cả người cứ như con khỉ, bật dậy, đứng thẳng, đánh ra một quyền!“Bụp!”“Bụp!”“Bụpl”

Chương 1859