Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1882

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Ba trăm bốn mươi triệu này anh ta có thể chơi bao nhiêu chuyện vui vẻ, nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ dòng họ giao phó, anh ta đến cũng lười đến loại thành phố nhỏ này,lại còn cùng loại doanh nghiệp hạng ba này nói chuyện.Thấy Lâm Vũ Chân trả lại tấm séc cho mình, Lý Văn Sinh vội vàng cười nói: “Tổng giám đốc Lâm đừng tức giận, người tập võ khó tránh khỏi đều có ngạo khí, huống chỉ với thanh danh võ quán Cực Đạo ở bên ngoài thì vị quán chủ kia tính tình lớn hơn một chút cũng là bình thường.”Anh ta hơi nhíu nhíu mày, lấy ra tấm séc, lại viết thêm tấm séc sáu trăm sáu mươi triệu, cùng nhau đưa cho Lâm Vũ Chân.“Chín mươi tỷ thì chín mươi tỷ, nếu đã đến thì không thể làm người của tôi thất vọng trở về.”Vẻ mặt Lý Văn Sinh thoải mái, chín mươi tỷ đối với anh ta mà nói đích xác không tính là số tiền lớn gì, nhưng cũng không phải là con số ít.Hơn nữa, chỉ là vì một cơ hội giao lưu, ngẫm lại đều cảm thấy có chút đau thịt.“Giám đốc Lý, thực sự không cần thiết”Lâm Vũ Chân lắc đầu: “ Đây chính là chín mươi tỷ, không phải một ngàn đồng.”Giao tiếp giữa các nên văn hóa, cũng nên trả một số chỉ phí, tổng giám đốc Lâm, vẫn phải làm phiền các cô.”Lý Văn Sinh cười nói.“Nếu vậy thì…”Lâm Vũ Chân vẻ mặt khó xử, đem chi phiếu giao cho Tiểu Triệu lần nữa: “Vậy tôi sẽ tận lực đi làm.”Tiểu Triệu cầm séc đi ra ngoài, bất quá chỉ chốc lát sau, liền lại vào văn phòng.“Được rồi!”“Nhanh vậy sao?”Lý Văn Sinh ngẩn người một chút, Tiểu Triệu đi ra ngoài tiến vào, ba mươi giây cũng không đến, võ quán Cực Đạo này quả nhiên thấy tiền mờ mắt, chỉ cần tiền đưa ra liền đáp ứng không mang theo chút do dự nào.“Chủ quán võ quán nói, các người có thể qua được bất cứ lúc nào, muốn luận bàn trao đổi như thế nào cũng được, nhưng có một điều, anh ta nói phải nhắc nhở các người. ““Cái gì? “Lý Văn Sinh hỏi.Anh ta nói: “Quyên cước không có mắt, võ thuật vốn là kỹ xảo giết người, luận bàn bị thương khó tránh khỏi, nếu không tiếp nhận được vẫn không nên đi tốt hơn. “Điều đó có nghĩa là gì?Lý Văn Sinh vừa nghe xong liền có _ chút tức giận.Chín mươi tỷ bị mất sau đó để cho mình không đi?Đúng là một trò đùa.Anh ta quay trở lại, nhìn vào những người anh ta mang tới, hơi cau mày:”“Nghe thấy không, người ta sợ làm tổn thương các anh, để cho các anh không đi, các anh có sợ không? “Mấy người không nói gì, chỉ là không hề che giấu chút nào biểu tình khinh thường trên mặt.Bọn họ đều là thủ hạ của Lý Văn Sinh, là cao thủ số một số hai, ở Đông Hàn đều có danh hiệu riêng, chỉ là một võ quán bọn họ thật đúng là không để vào mắt.

Ba trăm bốn mươi triệu này anh ta có thể chơi bao nhiêu chuyện vui vẻ, nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ dòng họ giao phó, anh ta đến cũng lười đến loại thành phố nhỏ này,lại còn cùng loại doanh nghiệp hạng ba này nói chuyện.

Thấy Lâm Vũ Chân trả lại tấm séc cho mình, Lý Văn Sinh vội vàng cười nói: “Tổng giám đốc Lâm đừng tức giận, người tập võ khó tránh khỏi đều có ngạo khí, huống chỉ với thanh danh võ quán Cực Đạo ở bên ngoài thì vị quán chủ kia tính tình lớn hơn một chút cũng là bình thường.”

Anh ta hơi nhíu nhíu mày, lấy ra tấm séc, lại viết thêm tấm séc sáu trăm sáu mươi triệu, cùng nhau đưa cho Lâm Vũ Chân.

“Chín mươi tỷ thì chín mươi tỷ, nếu đã đến thì không thể làm người của tôi thất vọng trở về.”

Vẻ mặt Lý Văn Sinh thoải mái, chín mươi tỷ đối với anh ta mà nói đích xác không tính là số tiền lớn gì, nhưng cũng không phải là con số ít.

Hơn nữa, chỉ là vì một cơ hội giao lưu, ngẫm lại đều cảm thấy có chút đau thịt.

“Giám đốc Lý, thực sự không cần thiết”

Lâm Vũ Chân lắc đầu: “ Đây chính là chín mươi tỷ, không phải một ngàn đồng.”

Giao tiếp giữa các nên văn hóa, cũng nên trả một số chỉ phí, tổng giám đốc Lâm, vẫn phải làm phiền các cô.”

Lý Văn Sinh cười nói.

“Nếu vậy thì…”

Lâm Vũ Chân vẻ mặt khó xử, đem chi phiếu giao cho Tiểu Triệu lần nữa: “Vậy tôi sẽ tận lực đi làm.”

Tiểu Triệu cầm séc đi ra ngoài, bất quá chỉ chốc lát sau, liền lại vào văn phòng.

“Được rồi!”

“Nhanh vậy sao?”

Lý Văn Sinh ngẩn người một chút, Tiểu Triệu đi ra ngoài tiến vào, ba mươi giây cũng không đến, võ quán Cực Đạo này quả nhiên thấy tiền mờ mắt, chỉ cần tiền đưa ra liền đáp ứng không mang theo chút do dự nào.

“Chủ quán võ quán nói, các người có thể qua được bất cứ lúc nào, muốn luận bàn trao đổi như thế nào cũng được, nhưng có một điều, anh ta nói phải nhắc nhở các người. “

“Cái gì? “

Lý Văn Sinh hỏi.

Anh ta nói: “Quyên cước không có mắt, võ thuật vốn là kỹ xảo giết người, luận bàn bị thương khó tránh khỏi, nếu không tiếp nhận được vẫn không nên đi tốt hơn. “

Điều đó có nghĩa là gì?

Lý Văn Sinh vừa nghe xong liền có _ chút tức giận.

Chín mươi tỷ bị mất sau đó để cho mình không đi?

Đúng là một trò đùa.

Anh ta quay trở lại, nhìn vào những người anh ta mang tới, hơi cau mày:”

“Nghe thấy không, người ta sợ làm tổn thương các anh, để cho các anh không đi, các anh có sợ không? “

Mấy người không nói gì, chỉ là không hề che giấu chút nào biểu tình khinh thường trên mặt.

Bọn họ đều là thủ hạ của Lý Văn Sinh, là cao thủ số một số hai, ở Đông Hàn đều có danh hiệu riêng, chỉ là một võ quán bọn họ thật đúng là không để vào mắt.

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Ba trăm bốn mươi triệu này anh ta có thể chơi bao nhiêu chuyện vui vẻ, nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ dòng họ giao phó, anh ta đến cũng lười đến loại thành phố nhỏ này,lại còn cùng loại doanh nghiệp hạng ba này nói chuyện.Thấy Lâm Vũ Chân trả lại tấm séc cho mình, Lý Văn Sinh vội vàng cười nói: “Tổng giám đốc Lâm đừng tức giận, người tập võ khó tránh khỏi đều có ngạo khí, huống chỉ với thanh danh võ quán Cực Đạo ở bên ngoài thì vị quán chủ kia tính tình lớn hơn một chút cũng là bình thường.”Anh ta hơi nhíu nhíu mày, lấy ra tấm séc, lại viết thêm tấm séc sáu trăm sáu mươi triệu, cùng nhau đưa cho Lâm Vũ Chân.“Chín mươi tỷ thì chín mươi tỷ, nếu đã đến thì không thể làm người của tôi thất vọng trở về.”Vẻ mặt Lý Văn Sinh thoải mái, chín mươi tỷ đối với anh ta mà nói đích xác không tính là số tiền lớn gì, nhưng cũng không phải là con số ít.Hơn nữa, chỉ là vì một cơ hội giao lưu, ngẫm lại đều cảm thấy có chút đau thịt.“Giám đốc Lý, thực sự không cần thiết”Lâm Vũ Chân lắc đầu: “ Đây chính là chín mươi tỷ, không phải một ngàn đồng.”Giao tiếp giữa các nên văn hóa, cũng nên trả một số chỉ phí, tổng giám đốc Lâm, vẫn phải làm phiền các cô.”Lý Văn Sinh cười nói.“Nếu vậy thì…”Lâm Vũ Chân vẻ mặt khó xử, đem chi phiếu giao cho Tiểu Triệu lần nữa: “Vậy tôi sẽ tận lực đi làm.”Tiểu Triệu cầm séc đi ra ngoài, bất quá chỉ chốc lát sau, liền lại vào văn phòng.“Được rồi!”“Nhanh vậy sao?”Lý Văn Sinh ngẩn người một chút, Tiểu Triệu đi ra ngoài tiến vào, ba mươi giây cũng không đến, võ quán Cực Đạo này quả nhiên thấy tiền mờ mắt, chỉ cần tiền đưa ra liền đáp ứng không mang theo chút do dự nào.“Chủ quán võ quán nói, các người có thể qua được bất cứ lúc nào, muốn luận bàn trao đổi như thế nào cũng được, nhưng có một điều, anh ta nói phải nhắc nhở các người. ““Cái gì? “Lý Văn Sinh hỏi.Anh ta nói: “Quyên cước không có mắt, võ thuật vốn là kỹ xảo giết người, luận bàn bị thương khó tránh khỏi, nếu không tiếp nhận được vẫn không nên đi tốt hơn. “Điều đó có nghĩa là gì?Lý Văn Sinh vừa nghe xong liền có _ chút tức giận.Chín mươi tỷ bị mất sau đó để cho mình không đi?Đúng là một trò đùa.Anh ta quay trở lại, nhìn vào những người anh ta mang tới, hơi cau mày:”“Nghe thấy không, người ta sợ làm tổn thương các anh, để cho các anh không đi, các anh có sợ không? “Mấy người không nói gì, chỉ là không hề che giấu chút nào biểu tình khinh thường trên mặt.Bọn họ đều là thủ hạ của Lý Văn Sinh, là cao thủ số một số hai, ở Đông Hàn đều có danh hiệu riêng, chỉ là một võ quán bọn họ thật đúng là không để vào mắt.

Chương 1882