Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1915

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… A Phi hét lớn, không hề khách sáo một tay tóm A Tây, hai ba cái đã mạnh mẽ xé bộ vest của A Tây, đến cả áo sơ mi cũng xé nát vụn!Xoạt!A Tây bị A Phi tóm không thể phản kháng, hoàn toàn không thể cử động, trong nháy mắt nửa trên của bộ trang phục đã bị A Phi xé.“Giết nó!”A Tây tức giận hét lên.Nhưng A Phi hoàn toàn không quan tâm, mặc cho mười mấy người xông tới vẫn tóm lấy A Tây, khẽ móc ngón tay, kéo một cái đã xé rách cái quần dài của A Tây!Nháy mắt, A Tây chỉ mặc một chiếc ***** đứng đó!“AI”Có người trong đám đông hét lên, nhất là mấy cô gái lập tức che mắt mình.“Ví tiền đâu?”A Phi phủi cái quần bị xé rách, không có thứ gì.“Xem ra vần bị trộm mất thật nhỉ!”“Giết nó! Giết nói”A Tây giận tím mặt, nhặt một vài mảnh vải vụn của quần áo để che lại, khuôn mặt vấn đỏ bừng. Giọng nói của anh ta trở nên sắc bén như ác quỷ.Mười mấy người đều xông về phía A Phi, ra tay hung ác tàn nhãn, chiêu nào cũng nhắm vào chỗ hiểm.Nhìn mười mấy người vây A Phi, Tiểu Triệu bỗng trở nên căng thẳng.Cô ấy đang muốn xông lên, nhưng còn chưa nghĩ xong đi đâu lấy một cây gậy làm vũ khí thì mười mấy người đều đã ngã xuống đất.A Phi đi tới trước mặt một người, rồi lột trân người đó.“Không có, không ở trên người người này!”Dứt lời, anh ta lại đi tới từng người một, lặp lại động tác như với người đầu tiên.“Người này cũng không có, không phải anh trộm.”Những người xung quanh đều sững SỜ.Chỉ là người của hội Hắc Long thôi!Vậy mà A Phi lại dám đánh họ, còn ***** từng người một kiểm tra bọn họ có trộm đồ hay không.Không khí như ngưng đọng lại, không ai lên tiếng.Nhất là mấy nhân viên kia của khách sạn, mọi người đều ngẩn ra, như thể bị lấy mất linh hồn.“Đây cũng không có, anh ta cũng không trộm.”A Phi không hề để ý tới ánh mắt của người xung quanh, cứ ***** từng người một để kiểm tra. Cuối cùng phát hiện một cái ví tiên trên người một người trong số đó.“Hóa ra là anh trộm!”A Phi tát một cái. “Anh ngay cả ví tiền của đại ca mình cũng trộm? Tôi thay anh ta dạy anhl”Bốp!Bốp Bốp!

A Phi hét lớn, không hề khách sáo một tay tóm A Tây, hai ba cái đã mạnh mẽ xé bộ vest của A Tây, đến cả áo sơ mi cũng xé nát vụn!

Xoạt!

A Tây bị A Phi tóm không thể phản kháng, hoàn toàn không thể cử động, trong nháy mắt nửa trên của bộ trang phục đã bị A Phi xé.

“Giết nó!”

A Tây tức giận hét lên.

Nhưng A Phi hoàn toàn không quan tâm, mặc cho mười mấy người xông tới vẫn tóm lấy A Tây, khẽ móc ngón tay, kéo một cái đã xé rách cái quần dài của A Tây!

Nháy mắt, A Tây chỉ mặc một chiếc ***** đứng đó!

“AI”

Có người trong đám đông hét lên, nhất là mấy cô gái lập tức che mắt mình.

“Ví tiền đâu?”

A Phi phủi cái quần bị xé rách, không có thứ gì.

“Xem ra vần bị trộm mất thật nhỉ!”

“Giết nó! Giết nói”

A Tây giận tím mặt, nhặt một vài mảnh vải vụn của quần áo để che lại, khuôn mặt vấn đỏ bừng. Giọng nói của anh ta trở nên sắc bén như ác quỷ.

Mười mấy người đều xông về phía A Phi, ra tay hung ác tàn nhãn, chiêu nào cũng nhắm vào chỗ hiểm.

Nhìn mười mấy người vây A Phi, Tiểu Triệu bỗng trở nên căng thẳng.

Cô ấy đang muốn xông lên, nhưng còn chưa nghĩ xong đi đâu lấy một cây gậy làm vũ khí thì mười mấy người đều đã ngã xuống đất.

A Phi đi tới trước mặt một người, rồi lột trân người đó.

“Không có, không ở trên người người này!”

Dứt lời, anh ta lại đi tới từng người một, lặp lại động tác như với người đầu tiên.

“Người này cũng không có, không phải anh trộm.”

Những người xung quanh đều sững SỜ.

Chỉ là người của hội Hắc Long thôi!

Vậy mà A Phi lại dám đánh họ, còn ***** từng người một kiểm tra bọn họ có trộm đồ hay không.

Không khí như ngưng đọng lại, không ai lên tiếng.

Nhất là mấy nhân viên kia của khách sạn, mọi người đều ngẩn ra, như thể bị lấy mất linh hồn.

“Đây cũng không có, anh ta cũng không trộm.”

A Phi không hề để ý tới ánh mắt của người xung quanh, cứ ***** từng người một để kiểm tra. Cuối cùng phát hiện một cái ví tiên trên người một người trong số đó.

“Hóa ra là anh trộm!”

A Phi tát một cái. “Anh ngay cả ví tiền của đại ca mình cũng trộm? Tôi thay anh ta dạy anhl”

Bốp!

Bốp Bốp!

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… A Phi hét lớn, không hề khách sáo một tay tóm A Tây, hai ba cái đã mạnh mẽ xé bộ vest của A Tây, đến cả áo sơ mi cũng xé nát vụn!Xoạt!A Tây bị A Phi tóm không thể phản kháng, hoàn toàn không thể cử động, trong nháy mắt nửa trên của bộ trang phục đã bị A Phi xé.“Giết nó!”A Tây tức giận hét lên.Nhưng A Phi hoàn toàn không quan tâm, mặc cho mười mấy người xông tới vẫn tóm lấy A Tây, khẽ móc ngón tay, kéo một cái đã xé rách cái quần dài của A Tây!Nháy mắt, A Tây chỉ mặc một chiếc ***** đứng đó!“AI”Có người trong đám đông hét lên, nhất là mấy cô gái lập tức che mắt mình.“Ví tiền đâu?”A Phi phủi cái quần bị xé rách, không có thứ gì.“Xem ra vần bị trộm mất thật nhỉ!”“Giết nó! Giết nói”A Tây giận tím mặt, nhặt một vài mảnh vải vụn của quần áo để che lại, khuôn mặt vấn đỏ bừng. Giọng nói của anh ta trở nên sắc bén như ác quỷ.Mười mấy người đều xông về phía A Phi, ra tay hung ác tàn nhãn, chiêu nào cũng nhắm vào chỗ hiểm.Nhìn mười mấy người vây A Phi, Tiểu Triệu bỗng trở nên căng thẳng.Cô ấy đang muốn xông lên, nhưng còn chưa nghĩ xong đi đâu lấy một cây gậy làm vũ khí thì mười mấy người đều đã ngã xuống đất.A Phi đi tới trước mặt một người, rồi lột trân người đó.“Không có, không ở trên người người này!”Dứt lời, anh ta lại đi tới từng người một, lặp lại động tác như với người đầu tiên.“Người này cũng không có, không phải anh trộm.”Những người xung quanh đều sững SỜ.Chỉ là người của hội Hắc Long thôi!Vậy mà A Phi lại dám đánh họ, còn ***** từng người một kiểm tra bọn họ có trộm đồ hay không.Không khí như ngưng đọng lại, không ai lên tiếng.Nhất là mấy nhân viên kia của khách sạn, mọi người đều ngẩn ra, như thể bị lấy mất linh hồn.“Đây cũng không có, anh ta cũng không trộm.”A Phi không hề để ý tới ánh mắt của người xung quanh, cứ ***** từng người một để kiểm tra. Cuối cùng phát hiện một cái ví tiên trên người một người trong số đó.“Hóa ra là anh trộm!”A Phi tát một cái. “Anh ngay cả ví tiền của đại ca mình cũng trộm? Tôi thay anh ta dạy anhl”Bốp!Bốp Bốp!

Chương 1915