Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1938
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Đầu Lý Văn Sinh ông lên một tiếng, có hơi không nghe rõ được những lời Giang Ninh nói.Những từ đấy cứ truyền rõ mồn một vào trong tay anh ta, quanh quẩn không ngừng.Chân của Phác Đại Thành bị Giang Ninh đánh cho gấy rồi?Trong điện thoại, Phác Đại Thành vừa nghe tới tên của Giang Ninh đã sợ tới mức giọng nói cũng trở nên run rẩy.Rốt cuộc là anh ta đã gặp phải chuyện đáng sợ gì?“Phác Đại Thành…”Hều kết của Lý Văn Sinh trơn trượt: “Chân anh ta bị anh đánh gấy rồi sao?”“Nếu anh không muốn cũng sẽ bị đánh gãy chân đấy.”Giang Ninh chỉ vào bản hợp đồng trên bàn.Lý Văn Sinh im lặng không nói, mồ hôi trên mặt to bằng hạt đậu, mặc kệ mà ngã nhào xuống dưới.Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, anh ta bảo Phác Đại Thành dẫn hơn ba trăm người tới chi nhánh của võ quán Cực Đạo, kết quả chân của Phác Đại Thành lại bị đánh gấy?Hơn ba trăm người kia đều là người chết cả sao?“Anh đang uy ***** tôi?”Anh ta nghiến răng nhìn về phía Giang Ninh: “Đây là Lý thị, đây là Hán Đô, đây là Đông Hàn!”“Bốp!”Anh ta vừa dứt lời, anh Cẩu đã tiến lên tát cho một cái, căn bản là không còn bao nhiêu kiên nhân nữa.Anh ta trực tiếp khiến cho Lý Văn Sinh ngã ngay lên trên mặt đất.“AI”Lý Văn Sinh ôm mặt kêu thảm thiết, giấy dụa muốn đứng dậy nhưng lại bị anh Cẩu đá thêm cho một cú nữa.“Trưởng phòng Lý. Đây không phải là uy *****, chúng ta cũng thương lượng xong hợp đồng ở Đông Hải rồi.”Giang Ninh cúi đầu nhìn anh ta một cái: “Những điều kiện này đều là do chính miệng anh đồng ý, tôi không hề ép anh. Nếu anh không đồng ý, tôi cũng sẽ không tới Đông Hàn.”“Làm người, thứ quan trọng nhất là chữ tín. Không ai có thể không giữ chữ tín mà thành công cả, anh chưa từng nghe những lời này sao?”Ánh mắt anh vừa chuyển động, anh Cẩu đã lập tức kéo Lý Văn Sinh đứng dậy, đặt lại lên ghế.“Ký đi.Giang Ninh nói: “Quyết định của mình đưa ra thì phải có ý thức. Nói không giữ lời sẽ phải trả cái giá rất đắt!”Anh cũng không nói cái giá đắt đó là gì, nhưng không nghỉ ngờ gì nữa, rằng cái giá này vô cùng đắt, chắc chắn Lý Văn Sinh sẽ không gánh nổi.Nhưng nếu Lý Văn Sinh ký vào thì cũng tương đương bán đứng lợi ích của Lý thị. Nhà họ Lý cũng sẽ lấy mạng của anh tai Sao anh ta có thể ngờ Giang Ninh lại khủng khiếp đến mức này. Điều kiện mà ở trong mắt anh ta vốn nên trở thành phế thải không có ý nghĩa gì, bây giờ lại trở thành toàn là giấy trắng mực đen, mà bản thân không thể không thừa nhận!“Anh…”“Ký chưa?” Giang Ninh hỏi.
Đầu Lý Văn Sinh ông lên một tiếng, có hơi không nghe rõ được những lời Giang Ninh nói.
Những từ đấy cứ truyền rõ mồn một vào trong tay anh ta, quanh quẩn không ngừng.
Chân của Phác Đại Thành bị Giang Ninh đánh cho gấy rồi?
Trong điện thoại, Phác Đại Thành vừa nghe tới tên của Giang Ninh đã sợ tới mức giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Rốt cuộc là anh ta đã gặp phải chuyện đáng sợ gì?
“Phác Đại Thành…”
Hều kết của Lý Văn Sinh trơn trượt: “Chân anh ta bị anh đánh gấy rồi sao?”
“Nếu anh không muốn cũng sẽ bị đánh gãy chân đấy.”
Giang Ninh chỉ vào bản hợp đồng trên bàn.
Lý Văn Sinh im lặng không nói, mồ hôi trên mặt to bằng hạt đậu, mặc kệ mà ngã nhào xuống dưới.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, anh ta bảo Phác Đại Thành dẫn hơn ba trăm người tới chi nhánh của võ quán Cực Đạo, kết quả chân của Phác Đại Thành lại bị đánh gấy?
Hơn ba trăm người kia đều là người chết cả sao?
“Anh đang uy ***** tôi?”
Anh ta nghiến răng nhìn về phía Giang Ninh: “Đây là Lý thị, đây là Hán Đô, đây là Đông Hàn!”
“Bốp!”
Anh ta vừa dứt lời, anh Cẩu đã tiến lên tát cho một cái, căn bản là không còn bao nhiêu kiên nhân nữa.
Anh ta trực tiếp khiến cho Lý Văn Sinh ngã ngay lên trên mặt đất.
“AI”
Lý Văn Sinh ôm mặt kêu thảm thiết, giấy dụa muốn đứng dậy nhưng lại bị anh Cẩu đá thêm cho một cú nữa.
“Trưởng phòng Lý. Đây không phải là uy *****, chúng ta cũng thương lượng xong hợp đồng ở Đông Hải rồi.”
Giang Ninh cúi đầu nhìn anh ta một cái: “Những điều kiện này đều là do chính miệng anh đồng ý, tôi không hề ép anh. Nếu anh không đồng ý, tôi cũng sẽ không tới Đông Hàn.”
“Làm người, thứ quan trọng nhất là chữ tín. Không ai có thể không giữ chữ tín mà thành công cả, anh chưa từng nghe những lời này sao?”
Ánh mắt anh vừa chuyển động, anh Cẩu đã lập tức kéo Lý Văn Sinh đứng dậy, đặt lại lên ghế.
“Ký đi.
Giang Ninh nói: “Quyết định của mình đưa ra thì phải có ý thức. Nói không giữ lời sẽ phải trả cái giá rất đắt!”
Anh cũng không nói cái giá đắt đó là gì, nhưng không nghỉ ngờ gì nữa, rằng cái giá này vô cùng đắt, chắc chắn Lý Văn Sinh sẽ không gánh nổi.
Nhưng nếu Lý Văn Sinh ký vào thì cũng tương đương bán đứng lợi ích của Lý thị. Nhà họ Lý cũng sẽ lấy mạng của anh tai Sao anh ta có thể ngờ Giang Ninh lại khủng khiếp đến mức này. Điều kiện mà ở trong mắt anh ta vốn nên trở thành phế thải không có ý nghĩa gì, bây giờ lại trở thành toàn là giấy trắng mực đen, mà bản thân không thể không thừa nhận!
“Anh…”
“Ký chưa?” Giang Ninh hỏi.
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Đầu Lý Văn Sinh ông lên một tiếng, có hơi không nghe rõ được những lời Giang Ninh nói.Những từ đấy cứ truyền rõ mồn một vào trong tay anh ta, quanh quẩn không ngừng.Chân của Phác Đại Thành bị Giang Ninh đánh cho gấy rồi?Trong điện thoại, Phác Đại Thành vừa nghe tới tên của Giang Ninh đã sợ tới mức giọng nói cũng trở nên run rẩy.Rốt cuộc là anh ta đã gặp phải chuyện đáng sợ gì?“Phác Đại Thành…”Hều kết của Lý Văn Sinh trơn trượt: “Chân anh ta bị anh đánh gấy rồi sao?”“Nếu anh không muốn cũng sẽ bị đánh gãy chân đấy.”Giang Ninh chỉ vào bản hợp đồng trên bàn.Lý Văn Sinh im lặng không nói, mồ hôi trên mặt to bằng hạt đậu, mặc kệ mà ngã nhào xuống dưới.Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, anh ta bảo Phác Đại Thành dẫn hơn ba trăm người tới chi nhánh của võ quán Cực Đạo, kết quả chân của Phác Đại Thành lại bị đánh gấy?Hơn ba trăm người kia đều là người chết cả sao?“Anh đang uy ***** tôi?”Anh ta nghiến răng nhìn về phía Giang Ninh: “Đây là Lý thị, đây là Hán Đô, đây là Đông Hàn!”“Bốp!”Anh ta vừa dứt lời, anh Cẩu đã tiến lên tát cho một cái, căn bản là không còn bao nhiêu kiên nhân nữa.Anh ta trực tiếp khiến cho Lý Văn Sinh ngã ngay lên trên mặt đất.“AI”Lý Văn Sinh ôm mặt kêu thảm thiết, giấy dụa muốn đứng dậy nhưng lại bị anh Cẩu đá thêm cho một cú nữa.“Trưởng phòng Lý. Đây không phải là uy *****, chúng ta cũng thương lượng xong hợp đồng ở Đông Hải rồi.”Giang Ninh cúi đầu nhìn anh ta một cái: “Những điều kiện này đều là do chính miệng anh đồng ý, tôi không hề ép anh. Nếu anh không đồng ý, tôi cũng sẽ không tới Đông Hàn.”“Làm người, thứ quan trọng nhất là chữ tín. Không ai có thể không giữ chữ tín mà thành công cả, anh chưa từng nghe những lời này sao?”Ánh mắt anh vừa chuyển động, anh Cẩu đã lập tức kéo Lý Văn Sinh đứng dậy, đặt lại lên ghế.“Ký đi.Giang Ninh nói: “Quyết định của mình đưa ra thì phải có ý thức. Nói không giữ lời sẽ phải trả cái giá rất đắt!”Anh cũng không nói cái giá đắt đó là gì, nhưng không nghỉ ngờ gì nữa, rằng cái giá này vô cùng đắt, chắc chắn Lý Văn Sinh sẽ không gánh nổi.Nhưng nếu Lý Văn Sinh ký vào thì cũng tương đương bán đứng lợi ích của Lý thị. Nhà họ Lý cũng sẽ lấy mạng của anh tai Sao anh ta có thể ngờ Giang Ninh lại khủng khiếp đến mức này. Điều kiện mà ở trong mắt anh ta vốn nên trở thành phế thải không có ý nghĩa gì, bây giờ lại trở thành toàn là giấy trắng mực đen, mà bản thân không thể không thừa nhận!“Anh…”“Ký chưa?” Giang Ninh hỏi.