Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1950
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Giang Ninh vẫn còn ngòi ở đó, ngón tay bắ n ra nhẹ nhàng bâng quơ, trực tiếp băn thẳng những chén trà ra ngoài như những viên đạn vậy. Trong phút chốc, chúng đã va vào đám người đang xông tới, phát ra tiếng nổ to lớn!“Giết!”Có một tên trong số đó đấm một đấm khiến chén trà vỡ, trong mắt lại hiện lên một loại ánh sáng, hệt như đã lâu rồi gã chưa tìm được một đối thủ thế này, lập tức trở nên hưng phấn!Năm bóng người trực tiếp bao vây Giang Ninh lại, tung cú đấm ra!Chiêu giết người!Cùng lúc đó, ở bên ngoài võ quán, Phác Đại Thành ngồi trên xe lăn, đưa tay ra giúp đẩy bánh xe, khuôn mặt lộ ra đã sớm trở nên thâm trầm, u ám.Trước đó anh ta chật vật rời khỏi nơi này, còn bị Giang Ninh đánh cho gãy hai cái đùi. Món nợ đó… hôm nay phải tính!“Ra tay, san cái võ quán này thành đất bằng cho tôi!”Anh ta hầu như đã quên mất, không lâu trước đây, mảnh đất này chính là của mình. Nhưng dù có là thế, anh ta cũng không nương tay, không thể lấp được sự phấn nộ trong nội tâm của chính mình!Từng bóng người vô cùng điên cuồng, lao về bốn phía của võ quán, thậm chí có người đã đốt lửa trong tay, muốn đốt cháy võ quán một phen.“Rầm!”Bỗng một cú đấm được tung ra khiến người muốn phóng hỏa kia văng thẳng ra ngoài, mồi lửa bị rơi trên mặt đất. Anh Cẩu nhặt nói lên, trong đôi mắt lạnh như băng là một tia giận dữ.“Rầm!”Anh ta ném mồi lửa đó thật mạnh lên người người này: “Muốn phóng hỏa à, vậy mày tự chơi đi!”ĐÀ 0 Ngay lập tức, ngọn lửa bốc lên.Người kia bắt đầu phát ra tiếng la thảm thiết, nhìn mà ghê người!Trong nháy mắt, không ít người cứ như bị bóp cổ. Sự tàn nhãn và dứt khoát của anh Cẩu khiến trong lòng bọn họ thấy sợ hãi, còn chưa ra tay đã đánh mất một nửa dũng khí.“Đừng quan tâm đ ến anh ta, giết chúng đi!”Phác Đại Thành rống giận: ‘Không ai được khiêu khích uy nghiêm của hội Hắc Long!”“Giết”Một đám người cứ như được thêm máu, lại lao về phía anh Cẩu.Mà phía sau của anh Cẩu lại nhiều thêm một bóng người, hai bóng người, ba bóng người…“Chiến đấu!”Một tiếng la to vang lên, chiến đấu vô cùng căng thẳng.Bên trong võ quán.ÂmI Âm!Âm!Từng cú đấm xuyên cả thịt!Đây chính là võ thuật truyền thống thuần túy nhất của nước Vạn Hoa.Không có chiêu thức nào thừa thãi, không có hoa lệ, cũng không có cảnh đẹp ý vui gì cả, chỉ có những ngón đòn đơn giản, một đòn là nổ tung!
Giang Ninh vẫn còn ngòi ở đó, ngón tay bắ n ra nhẹ nhàng bâng quơ, trực tiếp băn thẳng những chén trà ra ngoài như những viên đạn vậy. Trong phút chốc, chúng đã va vào đám người đang xông tới, phát ra tiếng nổ to lớn!
“Giết!”
Có một tên trong số đó đấm một đấm khiến chén trà vỡ, trong mắt lại hiện lên một loại ánh sáng, hệt như đã lâu rồi gã chưa tìm được một đối thủ thế này, lập tức trở nên hưng phấn!
Năm bóng người trực tiếp bao vây Giang Ninh lại, tung cú đấm ra!
Chiêu giết người!
Cùng lúc đó, ở bên ngoài võ quán, Phác Đại Thành ngồi trên xe lăn, đưa tay ra giúp đẩy bánh xe, khuôn mặt lộ ra đã sớm trở nên thâm trầm, u ám.
Trước đó anh ta chật vật rời khỏi nơi này, còn bị Giang Ninh đánh cho gãy hai cái đùi. Món nợ đó… hôm nay phải tính!
“Ra tay, san cái võ quán này thành đất bằng cho tôi!”
Anh ta hầu như đã quên mất, không lâu trước đây, mảnh đất này chính là của mình. Nhưng dù có là thế, anh ta cũng không nương tay, không thể lấp được sự phấn nộ trong nội tâm của chính mình!
Từng bóng người vô cùng điên cuồng, lao về bốn phía của võ quán, thậm chí có người đã đốt lửa trong tay, muốn đốt cháy võ quán một phen.
“Rầm!”
Bỗng một cú đấm được tung ra khiến người muốn phóng hỏa kia văng thẳng ra ngoài, mồi lửa bị rơi trên mặt đất. Anh Cẩu nhặt nói lên, trong đôi mắt lạnh như băng là một tia giận dữ.
“Rầm!”
Anh ta ném mồi lửa đó thật mạnh lên người người này: “Muốn phóng hỏa à, vậy mày tự chơi đi!”
ĐÀ 0 Ngay lập tức, ngọn lửa bốc lên.
Người kia bắt đầu phát ra tiếng la thảm thiết, nhìn mà ghê người!
Trong nháy mắt, không ít người cứ như bị bóp cổ. Sự tàn nhãn và dứt khoát của anh Cẩu khiến trong lòng bọn họ thấy sợ hãi, còn chưa ra tay đã đánh mất một nửa dũng khí.
“Đừng quan tâm đ ến anh ta, giết chúng đi!”
Phác Đại Thành rống giận: ‘Không ai được khiêu khích uy nghiêm của hội Hắc Long!”
“Giết”
Một đám người cứ như được thêm máu, lại lao về phía anh Cẩu.
Mà phía sau của anh Cẩu lại nhiều thêm một bóng người, hai bóng người, ba bóng người…
“Chiến đấu!”
Một tiếng la to vang lên, chiến đấu vô cùng căng thẳng.
Bên trong võ quán.
ÂmI Âm!
Âm!
Từng cú đấm xuyên cả thịt!
Đây chính là võ thuật truyền thống thuần túy nhất của nước Vạn Hoa.
Không có chiêu thức nào thừa thãi, không có hoa lệ, cũng không có cảnh đẹp ý vui gì cả, chỉ có những ngón đòn đơn giản, một đòn là nổ tung!
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Giang Ninh vẫn còn ngòi ở đó, ngón tay bắ n ra nhẹ nhàng bâng quơ, trực tiếp băn thẳng những chén trà ra ngoài như những viên đạn vậy. Trong phút chốc, chúng đã va vào đám người đang xông tới, phát ra tiếng nổ to lớn!“Giết!”Có một tên trong số đó đấm một đấm khiến chén trà vỡ, trong mắt lại hiện lên một loại ánh sáng, hệt như đã lâu rồi gã chưa tìm được một đối thủ thế này, lập tức trở nên hưng phấn!Năm bóng người trực tiếp bao vây Giang Ninh lại, tung cú đấm ra!Chiêu giết người!Cùng lúc đó, ở bên ngoài võ quán, Phác Đại Thành ngồi trên xe lăn, đưa tay ra giúp đẩy bánh xe, khuôn mặt lộ ra đã sớm trở nên thâm trầm, u ám.Trước đó anh ta chật vật rời khỏi nơi này, còn bị Giang Ninh đánh cho gãy hai cái đùi. Món nợ đó… hôm nay phải tính!“Ra tay, san cái võ quán này thành đất bằng cho tôi!”Anh ta hầu như đã quên mất, không lâu trước đây, mảnh đất này chính là của mình. Nhưng dù có là thế, anh ta cũng không nương tay, không thể lấp được sự phấn nộ trong nội tâm của chính mình!Từng bóng người vô cùng điên cuồng, lao về bốn phía của võ quán, thậm chí có người đã đốt lửa trong tay, muốn đốt cháy võ quán một phen.“Rầm!”Bỗng một cú đấm được tung ra khiến người muốn phóng hỏa kia văng thẳng ra ngoài, mồi lửa bị rơi trên mặt đất. Anh Cẩu nhặt nói lên, trong đôi mắt lạnh như băng là một tia giận dữ.“Rầm!”Anh ta ném mồi lửa đó thật mạnh lên người người này: “Muốn phóng hỏa à, vậy mày tự chơi đi!”ĐÀ 0 Ngay lập tức, ngọn lửa bốc lên.Người kia bắt đầu phát ra tiếng la thảm thiết, nhìn mà ghê người!Trong nháy mắt, không ít người cứ như bị bóp cổ. Sự tàn nhãn và dứt khoát của anh Cẩu khiến trong lòng bọn họ thấy sợ hãi, còn chưa ra tay đã đánh mất một nửa dũng khí.“Đừng quan tâm đ ến anh ta, giết chúng đi!”Phác Đại Thành rống giận: ‘Không ai được khiêu khích uy nghiêm của hội Hắc Long!”“Giết”Một đám người cứ như được thêm máu, lại lao về phía anh Cẩu.Mà phía sau của anh Cẩu lại nhiều thêm một bóng người, hai bóng người, ba bóng người…“Chiến đấu!”Một tiếng la to vang lên, chiến đấu vô cùng căng thẳng.Bên trong võ quán.ÂmI Âm!Âm!Từng cú đấm xuyên cả thịt!Đây chính là võ thuật truyền thống thuần túy nhất của nước Vạn Hoa.Không có chiêu thức nào thừa thãi, không có hoa lệ, cũng không có cảnh đẹp ý vui gì cả, chỉ có những ngón đòn đơn giản, một đòn là nổ tung!