Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1952

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Ngay cả bốn người khác cũng ngừng hô hấp trong nháy mặt.Một quyền Giang Ninh tung ra kia, bọn họ lập tức cảm giác được một loại cảm giác chưa từng biết tới. Là ý cảnh sao, hay lại là gì khác? Căn bản là bọn họ không biết, nhưng bọn họ có thể cảm giác được, cả đời này bọn họ cũng không chạm được tới giới hạn đóI Quyền thuật của Giang Ninh thật sự đáng sợi “Đây… Đây là giới hạn của quyền thuật sao?”Có một người trong đó lâm bầm trong miệng, hệt như vẫn chưa hồi hồn lại được.“Hình như các người còn chưa bức ra được toàn bộ giới hạn của tôi!”Giọng nói của Giang Ninh vang lên, như đang ghé vào trong lỗ tai ông ta.Bất chợt, một cơn gió lốc mạnh mẽo ập tới.Bịch!Lại có một bóng người khác bay ra ngoài.Ông ta ngã xuống đất, mất mạng!Giang Ninh giống như một cỗ máy giết người có hình người vậy. Nơi nào anh chạm tới, cũng chỉ cần một cú đấm thôi là đã lấy được tính mạng của một người.Hệt như dù người đối diện có là tông sư hay đại tông sư, cao thủ hay người của gia tộc nào đó, cũng không quan trọng.Chỉ một lát sau, cả năm cao thủ đều ngã xuống đất, trừng lớn đôi mắt lên, không còn chút hơi thở nào nữa.Cả quá trình còn chưa tới một phút đồng hồ!Lý Văn Sinh đứng ở đó, hai chân không còn cảm giác, hệt như bị cái gì đó giữ lại vậy, anh ta có muốn cử động cũng không cử động được.Trong đôi mắt anh ta là hình ảnh năm cái xác của các cao thủ, ngã sóng soài ở dưới đất, ngực vỡ toang, trái tim cũng vỡi Năm cao thủ đấy!Là năm những cao thủ anh ta mượn được từ Lý Thành Tế, người mà nhà họ Lý đã nuôi mười mấy năm đấy!Vì sao lại biến thành thế này, sao Giang Ninh có thể mạnh đến mức này được?Không có khả năng!Không có khả năng vậy được!Sao một người có thể khủng khiếp đến mức này chứ? Chuyện này tuyệt đối là không có khả năng!Nó không phải là người!Lúc này trong lòng Lý Văn Sinh cũng chỉ có một suy nghĩ như thế này thôi.Giang Ninh quá cường đại, đây căn bản không phải là chuyện mà một con người có thể làm được.Năm cao thủ, tất cả đều bị mất mạng, không có một ai có thể qua được một chiêu trước mặt Giang Ninh!Chuyện này…Ực!Hầu kết Lý Văn Sinh trơn trượt, không thốt lên được một chữ nào. Anh ta rất muốn bỏ trốn, nhưng hai cái đùi này cứ như không còn là của anh ta nữa. Anh ta muốn di chuyển, nhưng căn bản là không khống chế được.“Cộp!”“Cộp”

Ngay cả bốn người khác cũng ngừng hô hấp trong nháy mặt.

Một quyền Giang Ninh tung ra kia, bọn họ lập tức cảm giác được một loại cảm giác chưa từng biết tới. Là ý cảnh sao, hay lại là gì khác? Căn bản là bọn họ không biết, nhưng bọn họ có thể cảm giác được, cả đời này bọn họ cũng không chạm được tới giới hạn đóI Quyền thuật của Giang Ninh thật sự đáng sợi “Đây… Đây là giới hạn của quyền thuật sao?”

Có một người trong đó lâm bầm trong miệng, hệt như vẫn chưa hồi hồn lại được.

“Hình như các người còn chưa bức ra được toàn bộ giới hạn của tôi!”

Giọng nói của Giang Ninh vang lên, như đang ghé vào trong lỗ tai ông ta.

Bất chợt, một cơn gió lốc mạnh mẽo ập tới.

Bịch!

Lại có một bóng người khác bay ra ngoài.

Ông ta ngã xuống đất, mất mạng!

Giang Ninh giống như một cỗ máy giết người có hình người vậy. Nơi nào anh chạm tới, cũng chỉ cần một cú đấm thôi là đã lấy được tính mạng của một người.

Hệt như dù người đối diện có là tông sư hay đại tông sư, cao thủ hay người của gia tộc nào đó, cũng không quan trọng.

Chỉ một lát sau, cả năm cao thủ đều ngã xuống đất, trừng lớn đôi mắt lên, không còn chút hơi thở nào nữa.

Cả quá trình còn chưa tới một phút đồng hồ!

Lý Văn Sinh đứng ở đó, hai chân không còn cảm giác, hệt như bị cái gì đó giữ lại vậy, anh ta có muốn cử động cũng không cử động được.

Trong đôi mắt anh ta là hình ảnh năm cái xác của các cao thủ, ngã sóng soài ở dưới đất, ngực vỡ toang, trái tim cũng vỡi Năm cao thủ đấy!

Là năm những cao thủ anh ta mượn được từ Lý Thành Tế, người mà nhà họ Lý đã nuôi mười mấy năm đấy!

Vì sao lại biến thành thế này, sao Giang Ninh có thể mạnh đến mức này được?

Không có khả năng!

Không có khả năng vậy được!

Sao một người có thể khủng khiếp đến mức này chứ? Chuyện này tuyệt đối là không có khả năng!

Nó không phải là người!

Lúc này trong lòng Lý Văn Sinh cũng chỉ có một suy nghĩ như thế này thôi.

Giang Ninh quá cường đại, đây căn bản không phải là chuyện mà một con người có thể làm được.

Năm cao thủ, tất cả đều bị mất mạng, không có một ai có thể qua được một chiêu trước mặt Giang Ninh!

Chuyện này…

Ực!

Hầu kết Lý Văn Sinh trơn trượt, không thốt lên được một chữ nào. Anh ta rất muốn bỏ trốn, nhưng hai cái đùi này cứ như không còn là của anh ta nữa. Anh ta muốn di chuyển, nhưng căn bản là không khống chế được.

“Cộp!”

“Cộp”

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Ngay cả bốn người khác cũng ngừng hô hấp trong nháy mặt.Một quyền Giang Ninh tung ra kia, bọn họ lập tức cảm giác được một loại cảm giác chưa từng biết tới. Là ý cảnh sao, hay lại là gì khác? Căn bản là bọn họ không biết, nhưng bọn họ có thể cảm giác được, cả đời này bọn họ cũng không chạm được tới giới hạn đóI Quyền thuật của Giang Ninh thật sự đáng sợi “Đây… Đây là giới hạn của quyền thuật sao?”Có một người trong đó lâm bầm trong miệng, hệt như vẫn chưa hồi hồn lại được.“Hình như các người còn chưa bức ra được toàn bộ giới hạn của tôi!”Giọng nói của Giang Ninh vang lên, như đang ghé vào trong lỗ tai ông ta.Bất chợt, một cơn gió lốc mạnh mẽo ập tới.Bịch!Lại có một bóng người khác bay ra ngoài.Ông ta ngã xuống đất, mất mạng!Giang Ninh giống như một cỗ máy giết người có hình người vậy. Nơi nào anh chạm tới, cũng chỉ cần một cú đấm thôi là đã lấy được tính mạng của một người.Hệt như dù người đối diện có là tông sư hay đại tông sư, cao thủ hay người của gia tộc nào đó, cũng không quan trọng.Chỉ một lát sau, cả năm cao thủ đều ngã xuống đất, trừng lớn đôi mắt lên, không còn chút hơi thở nào nữa.Cả quá trình còn chưa tới một phút đồng hồ!Lý Văn Sinh đứng ở đó, hai chân không còn cảm giác, hệt như bị cái gì đó giữ lại vậy, anh ta có muốn cử động cũng không cử động được.Trong đôi mắt anh ta là hình ảnh năm cái xác của các cao thủ, ngã sóng soài ở dưới đất, ngực vỡ toang, trái tim cũng vỡi Năm cao thủ đấy!Là năm những cao thủ anh ta mượn được từ Lý Thành Tế, người mà nhà họ Lý đã nuôi mười mấy năm đấy!Vì sao lại biến thành thế này, sao Giang Ninh có thể mạnh đến mức này được?Không có khả năng!Không có khả năng vậy được!Sao một người có thể khủng khiếp đến mức này chứ? Chuyện này tuyệt đối là không có khả năng!Nó không phải là người!Lúc này trong lòng Lý Văn Sinh cũng chỉ có một suy nghĩ như thế này thôi.Giang Ninh quá cường đại, đây căn bản không phải là chuyện mà một con người có thể làm được.Năm cao thủ, tất cả đều bị mất mạng, không có một ai có thể qua được một chiêu trước mặt Giang Ninh!Chuyện này…Ực!Hầu kết Lý Văn Sinh trơn trượt, không thốt lên được một chữ nào. Anh ta rất muốn bỏ trốn, nhưng hai cái đùi này cứ như không còn là của anh ta nữa. Anh ta muốn di chuyển, nhưng căn bản là không khống chế được.“Cộp!”“Cộp”

Chương 1952