Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 2090
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Toàn bộ thế giới, chỉ sợ ngoại trừ bán vũ khí nóng, thì không có mấy người sẽ muốn tới nơi đó làm ăn sinh sống.“Anh không đùa giốn chứ.”Lâm Vũ Chân có chút lo lắng.“Không nói đùa, đây là thông tin mà ba con nhà họ Lê truyền tới cho anh.”Lúc đó ba con nhà họ Lê ở sòng bạc nước ngoài, thương hội Hoa Minh, hai người Lê Chính Thương và Lê Tuyên Hoành, nhưng dưới tay của Giang Ninh, đã nhận được bài học lớn.Giang Ninh đã cho bọn họ cơ hội, đày bọn họ tới Trung Đông, để bọn họ chuộc tội.Tới bây giờ, hai ba con nhà họ Lê thật sự đang trụ vững tại Trung Đông, mặc dù quá trình rất khó khăn, nhưng cuối cùng cũng trụ vững rồi.“Khu vực đó quá hỗn loạn, không phải là khu vực có thể phát triển, rất nguy hiểm.”Lâm Vũ Chân làm sao có thể không lo lắng, đó là khu vực như thế nào, cô rất rõ ràng.Cô không hy vọng Giang Ninh mạo hiểm, một chút mạo hiểm đều không cần.Không có gì quan trọng hơn so với an toàn của Giang Ninh cả, mà khu vực đó cho dù Giang Ninh là nhân ***** thế này, chỉ sợ đều sẽ gặp nguy hiểm thôi.Chung quy, người ở đó đều là kẻ mất trí, các thể loại tổ chức đánh thuê, chiến tranh không ngừng.Đó đâu phải là vụ làm làm ăn đâu.Hơn thế nữa, phát hiện ra khu khoáng sản như vậy, nhất định sẽ bị người ta chú ý tới, khó tránh khỏi kích động chiến tranh.“Không nguy hiểm.”Giang Ninh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì nguy hiểm cả, khu vực đó anh từng đi rồi.”“Nói ra, khu vực đó có không ít phong cảnh đẹp, chỉ là một người bình thường thưởng thức không tới.”“Giang Ninh…”Lâm Vũ Chân mím chặt môi: “Chồng, anh có phải là vì em mới phải đi tới đó không.”“Đương nhiên là vậy rồi.”Giang Ninh sẽ không giống người khác vì sợ sợ Lâm Vũ Chân lo lắng mà nói dối.Anh vươn tay nhéo nhéo mặt của Lâm Vũ Chân, cười nói: “Trên thế giới này, anh ai cung có thể không để ý.”“Trên thế giới này, đối với anh mà nói, anh chính là người quan trọng nhất.”Khu vực của nhà họ Giang, Giang Ninh rất ít quay về, cho dù anh không còn trách móc Giang Hạo Nhiên giống như trước đây, nhưng muốn anh quay về, ở cùng một chỗ với Giang Đạo Nhiên thì anh còn có chút không quen.Rời đi rồi, chung quy chính là rời đi anh hòa giải với bản thân mình, mà không phải cùng với Giang Hạo Nhiên.Đối với anh mà nói, từ mười lăm năm trước bắt đầu, đáy lòng chỉ có một người, từ đầu tới cuối chiếm giữ vị trí quan trọng nhất trong trái tim của anh.“Nếu như em không để anh đi thì sao?”Lâm Vũ Chân cắn môi.
Toàn bộ thế giới, chỉ sợ ngoại trừ bán vũ khí nóng, thì không có mấy người sẽ muốn tới nơi đó làm ăn sinh sống.
“Anh không đùa giốn chứ.”
Lâm Vũ Chân có chút lo lắng.
“Không nói đùa, đây là thông tin mà ba con nhà họ Lê truyền tới cho anh.”
Lúc đó ba con nhà họ Lê ở sòng bạc nước ngoài, thương hội Hoa Minh, hai người Lê Chính Thương và Lê Tuyên Hoành, nhưng dưới tay của Giang Ninh, đã nhận được bài học lớn.
Giang Ninh đã cho bọn họ cơ hội, đày bọn họ tới Trung Đông, để bọn họ chuộc tội.
Tới bây giờ, hai ba con nhà họ Lê thật sự đang trụ vững tại Trung Đông, mặc dù quá trình rất khó khăn, nhưng cuối cùng cũng trụ vững rồi.
“Khu vực đó quá hỗn loạn, không phải là khu vực có thể phát triển, rất nguy hiểm.”
Lâm Vũ Chân làm sao có thể không lo lắng, đó là khu vực như thế nào, cô rất rõ ràng.
Cô không hy vọng Giang Ninh mạo hiểm, một chút mạo hiểm đều không cần.
Không có gì quan trọng hơn so với an toàn của Giang Ninh cả, mà khu vực đó cho dù Giang Ninh là nhân ***** thế này, chỉ sợ đều sẽ gặp nguy hiểm thôi.
Chung quy, người ở đó đều là kẻ mất trí, các thể loại tổ chức đánh thuê, chiến tranh không ngừng.
Đó đâu phải là vụ làm làm ăn đâu.
Hơn thế nữa, phát hiện ra khu khoáng sản như vậy, nhất định sẽ bị người ta chú ý tới, khó tránh khỏi kích động chiến tranh.
“Không nguy hiểm.”
Giang Ninh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì nguy hiểm cả, khu vực đó anh từng đi rồi.”
“Nói ra, khu vực đó có không ít phong cảnh đẹp, chỉ là một người bình thường thưởng thức không tới.”
“Giang Ninh…”
Lâm Vũ Chân mím chặt môi: “Chồng, anh có phải là vì em mới phải đi tới đó không.”
“Đương nhiên là vậy rồi.”
Giang Ninh sẽ không giống người khác vì sợ sợ Lâm Vũ Chân lo lắng mà nói dối.
Anh vươn tay nhéo nhéo mặt của Lâm Vũ Chân, cười nói: “Trên thế giới này, anh ai cung có thể không để ý.”
“Trên thế giới này, đối với anh mà nói, anh chính là người quan trọng nhất.”
Khu vực của nhà họ Giang, Giang Ninh rất ít quay về, cho dù anh không còn trách móc Giang Hạo Nhiên giống như trước đây, nhưng muốn anh quay về, ở cùng một chỗ với Giang Đạo Nhiên thì anh còn có chút không quen.
Rời đi rồi, chung quy chính là rời đi anh hòa giải với bản thân mình, mà không phải cùng với Giang Hạo Nhiên.
Đối với anh mà nói, từ mười lăm năm trước bắt đầu, đáy lòng chỉ có một người, từ đầu tới cuối chiếm giữ vị trí quan trọng nhất trong trái tim của anh.
“Nếu như em không để anh đi thì sao?”
Lâm Vũ Chân cắn môi.
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Toàn bộ thế giới, chỉ sợ ngoại trừ bán vũ khí nóng, thì không có mấy người sẽ muốn tới nơi đó làm ăn sinh sống.“Anh không đùa giốn chứ.”Lâm Vũ Chân có chút lo lắng.“Không nói đùa, đây là thông tin mà ba con nhà họ Lê truyền tới cho anh.”Lúc đó ba con nhà họ Lê ở sòng bạc nước ngoài, thương hội Hoa Minh, hai người Lê Chính Thương và Lê Tuyên Hoành, nhưng dưới tay của Giang Ninh, đã nhận được bài học lớn.Giang Ninh đã cho bọn họ cơ hội, đày bọn họ tới Trung Đông, để bọn họ chuộc tội.Tới bây giờ, hai ba con nhà họ Lê thật sự đang trụ vững tại Trung Đông, mặc dù quá trình rất khó khăn, nhưng cuối cùng cũng trụ vững rồi.“Khu vực đó quá hỗn loạn, không phải là khu vực có thể phát triển, rất nguy hiểm.”Lâm Vũ Chân làm sao có thể không lo lắng, đó là khu vực như thế nào, cô rất rõ ràng.Cô không hy vọng Giang Ninh mạo hiểm, một chút mạo hiểm đều không cần.Không có gì quan trọng hơn so với an toàn của Giang Ninh cả, mà khu vực đó cho dù Giang Ninh là nhân ***** thế này, chỉ sợ đều sẽ gặp nguy hiểm thôi.Chung quy, người ở đó đều là kẻ mất trí, các thể loại tổ chức đánh thuê, chiến tranh không ngừng.Đó đâu phải là vụ làm làm ăn đâu.Hơn thế nữa, phát hiện ra khu khoáng sản như vậy, nhất định sẽ bị người ta chú ý tới, khó tránh khỏi kích động chiến tranh.“Không nguy hiểm.”Giang Ninh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì nguy hiểm cả, khu vực đó anh từng đi rồi.”“Nói ra, khu vực đó có không ít phong cảnh đẹp, chỉ là một người bình thường thưởng thức không tới.”“Giang Ninh…”Lâm Vũ Chân mím chặt môi: “Chồng, anh có phải là vì em mới phải đi tới đó không.”“Đương nhiên là vậy rồi.”Giang Ninh sẽ không giống người khác vì sợ sợ Lâm Vũ Chân lo lắng mà nói dối.Anh vươn tay nhéo nhéo mặt của Lâm Vũ Chân, cười nói: “Trên thế giới này, anh ai cung có thể không để ý.”“Trên thế giới này, đối với anh mà nói, anh chính là người quan trọng nhất.”Khu vực của nhà họ Giang, Giang Ninh rất ít quay về, cho dù anh không còn trách móc Giang Hạo Nhiên giống như trước đây, nhưng muốn anh quay về, ở cùng một chỗ với Giang Đạo Nhiên thì anh còn có chút không quen.Rời đi rồi, chung quy chính là rời đi anh hòa giải với bản thân mình, mà không phải cùng với Giang Hạo Nhiên.Đối với anh mà nói, từ mười lăm năm trước bắt đầu, đáy lòng chỉ có một người, từ đầu tới cuối chiếm giữ vị trí quan trọng nhất trong trái tim của anh.“Nếu như em không để anh đi thì sao?”Lâm Vũ Chân cắn môi.