Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 2116
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Lệ Chính Thương tự trách mình rất nhiều, nhưng ông ta biết rằng đây chính là cơ hội Giang Ninh cho ông ta, cho ông ta cơ hội mắc sai lầm. Ông ta hiểu rõ hơn ai hết, cơ hội phạm sai như thế chỉ có một lần!Cùng lúc đó.Tại nơi đóng quân của đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt.Hắc Luân rất phấn khích, mỗi lần trước khi ra tay giết người, anh ta đều rất hứng khởi!Năm chỉ nhánh? Thị Tây Lục Tây 6622? Đội đã chuẩn bị thật tốt, sáng sớm ngày mai, anh ta sẽ dẫn người qua giãm chết hai ba con Lệ Chính Thương.Giờ phút này, chút áp lực không thể kìm được khiến anh ta muốn phát ti3t ra ngoài.Trong phòng, thanh âm oanh ca yến hót* rung động lòng người, thấy cả adrenaline trong máu tăng cao, làn da không khỏi có chút đỏ ửng.(*oanh ca yến hót: hình dung cảnh đẹp ý vui, ở đây chỉ cảnh mây mưa ân ái) “Muốn bắn! Muốn bắn!”Hắc Luân rống to, ngay ở thời điểm mấu chốt nhất thì đột nhiên…Âm!Một tiếng nổ mạnh kinh sợ vang lên, làm đau cả màng nhĩ người ta.Hãc Luân hoảng sợ, cơ thể rùng mình một cái, cả người như một quả bóng cao su, không còn cảm giác gì.Anh ta cúi đầu nhìn thoáng bên dưới, dùng tay gẩy gẩy hai cái, tức giận đến tái mặt.“Có chuyện gì! Xảy ra chuyện gì?”Hắc Luân hét to, vén quần định chạy ra ngoài xem xét, lại có một tiếng nổ lớn truyền đến.Bùm!Bùm!Tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Ngọn lửa cao vút tận trời!Hiện giờ đúng vào lúc người của anh ta say ngủ, sao ngờ được lại có kẻ lẻn vào doanh trại đánh lén!Tiếng nổ khủng khiếp làm cho mọi người bừng tỉnh, trông thấy ánh lửa đỏ rực thiêu đốt toàn bộ doanh trại, ai cũng ghê sợi “Mau dập lửa! Mau dập lửa đi!”“Bắt người! Tìm bằng được hung thủ cho tôi, chế tiệt!”“Là ai, mau bắt lấy cho tôi!”Tiếng người ồn ào, hỗn loạn.Kẻ cứu người, kẻ dập lửa, kẻ bắt người, đánh đá lung tung, khiến cả doanh trại càng thêm hỗn loạn Khoảng chừng gần một giờ sau, lửa lớn mới bị dập tắt, đám người đã kiệt sức, không chỉ không bắt được người mà còn chịu mệt một phen, mồ hôi nhề nhại.“Tăng cường canh gác!”Phân đội một, ba, năm nghỉ ngơi, phân đội hai, bốn thay phiên tuần tra, phát hiện kẻ khả nghỉ lập tức bắt lại, có thể đánh chết ngay tại chỗ!Buổi sáng chính là lúc quyết chiến, cho dù bọn họ không thèm đem đám người Lệ Chính Thương để vào mắt thì trước tiên cũng phải bảo trì thể lực.
Lệ Chính Thương tự trách mình rất nhiều, nhưng ông ta biết rằng đây chính là cơ hội Giang Ninh cho ông ta, cho ông ta cơ hội mắc sai lầm. Ông ta hiểu rõ hơn ai hết, cơ hội phạm sai như thế chỉ có một lần!
Cùng lúc đó.
Tại nơi đóng quân của đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt.
Hắc Luân rất phấn khích, mỗi lần trước khi ra tay giết người, anh ta đều rất hứng khởi!
Năm chỉ nhánh? Thị Tây Lục Tây 6622? Đội đã chuẩn bị thật tốt, sáng sớm ngày mai, anh ta sẽ dẫn người qua giãm chết hai ba con Lệ Chính Thương.
Giờ phút này, chút áp lực không thể kìm được khiến anh ta muốn phát ti3t ra ngoài.
Trong phòng, thanh âm oanh ca yến hót* rung động lòng người, thấy cả adrenaline trong máu tăng cao, làn da không khỏi có chút đỏ ửng.
(*oanh ca yến hót: hình dung cảnh đẹp ý vui, ở đây chỉ cảnh mây mưa ân ái) “Muốn bắn! Muốn bắn!”
Hắc Luân rống to, ngay ở thời điểm mấu chốt nhất thì đột nhiên…
Âm!
Một tiếng nổ mạnh kinh sợ vang lên, làm đau cả màng nhĩ người ta.
Hãc Luân hoảng sợ, cơ thể rùng mình một cái, cả người như một quả bóng cao su, không còn cảm giác gì.
Anh ta cúi đầu nhìn thoáng bên dưới, dùng tay gẩy gẩy hai cái, tức giận đến tái mặt.
“Có chuyện gì! Xảy ra chuyện gì?”
Hắc Luân hét to, vén quần định chạy ra ngoài xem xét, lại có một tiếng nổ lớn truyền đến.
Bùm!
Bùm!
Tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Ngọn lửa cao vút tận trời!
Hiện giờ đúng vào lúc người của anh ta say ngủ, sao ngờ được lại có kẻ lẻn vào doanh trại đánh lén!
Tiếng nổ khủng khiếp làm cho mọi người bừng tỉnh, trông thấy ánh lửa đỏ rực thiêu đốt toàn bộ doanh trại, ai cũng ghê sợi “Mau dập lửa! Mau dập lửa đi!”
“Bắt người! Tìm bằng được hung thủ cho tôi, chế tiệt!”
“Là ai, mau bắt lấy cho tôi!”
Tiếng người ồn ào, hỗn loạn.
Kẻ cứu người, kẻ dập lửa, kẻ bắt người, đánh đá lung tung, khiến cả doanh trại càng thêm hỗn loạn Khoảng chừng gần một giờ sau, lửa lớn mới bị dập tắt, đám người đã kiệt sức, không chỉ không bắt được người mà còn chịu mệt một phen, mồ hôi nhề nhại.
“Tăng cường canh gác!”
Phân đội một, ba, năm nghỉ ngơi, phân đội hai, bốn thay phiên tuần tra, phát hiện kẻ khả nghỉ lập tức bắt lại, có thể đánh chết ngay tại chỗ!
Buổi sáng chính là lúc quyết chiến, cho dù bọn họ không thèm đem đám người Lệ Chính Thương để vào mắt thì trước tiên cũng phải bảo trì thể lực.
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Lệ Chính Thương tự trách mình rất nhiều, nhưng ông ta biết rằng đây chính là cơ hội Giang Ninh cho ông ta, cho ông ta cơ hội mắc sai lầm. Ông ta hiểu rõ hơn ai hết, cơ hội phạm sai như thế chỉ có một lần!Cùng lúc đó.Tại nơi đóng quân của đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt.Hắc Luân rất phấn khích, mỗi lần trước khi ra tay giết người, anh ta đều rất hứng khởi!Năm chỉ nhánh? Thị Tây Lục Tây 6622? Đội đã chuẩn bị thật tốt, sáng sớm ngày mai, anh ta sẽ dẫn người qua giãm chết hai ba con Lệ Chính Thương.Giờ phút này, chút áp lực không thể kìm được khiến anh ta muốn phát ti3t ra ngoài.Trong phòng, thanh âm oanh ca yến hót* rung động lòng người, thấy cả adrenaline trong máu tăng cao, làn da không khỏi có chút đỏ ửng.(*oanh ca yến hót: hình dung cảnh đẹp ý vui, ở đây chỉ cảnh mây mưa ân ái) “Muốn bắn! Muốn bắn!”Hắc Luân rống to, ngay ở thời điểm mấu chốt nhất thì đột nhiên…Âm!Một tiếng nổ mạnh kinh sợ vang lên, làm đau cả màng nhĩ người ta.Hãc Luân hoảng sợ, cơ thể rùng mình một cái, cả người như một quả bóng cao su, không còn cảm giác gì.Anh ta cúi đầu nhìn thoáng bên dưới, dùng tay gẩy gẩy hai cái, tức giận đến tái mặt.“Có chuyện gì! Xảy ra chuyện gì?”Hắc Luân hét to, vén quần định chạy ra ngoài xem xét, lại có một tiếng nổ lớn truyền đến.Bùm!Bùm!Tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Ngọn lửa cao vút tận trời!Hiện giờ đúng vào lúc người của anh ta say ngủ, sao ngờ được lại có kẻ lẻn vào doanh trại đánh lén!Tiếng nổ khủng khiếp làm cho mọi người bừng tỉnh, trông thấy ánh lửa đỏ rực thiêu đốt toàn bộ doanh trại, ai cũng ghê sợi “Mau dập lửa! Mau dập lửa đi!”“Bắt người! Tìm bằng được hung thủ cho tôi, chế tiệt!”“Là ai, mau bắt lấy cho tôi!”Tiếng người ồn ào, hỗn loạn.Kẻ cứu người, kẻ dập lửa, kẻ bắt người, đánh đá lung tung, khiến cả doanh trại càng thêm hỗn loạn Khoảng chừng gần một giờ sau, lửa lớn mới bị dập tắt, đám người đã kiệt sức, không chỉ không bắt được người mà còn chịu mệt một phen, mồ hôi nhề nhại.“Tăng cường canh gác!”Phân đội một, ba, năm nghỉ ngơi, phân đội hai, bốn thay phiên tuần tra, phát hiện kẻ khả nghỉ lập tức bắt lại, có thể đánh chết ngay tại chỗ!Buổi sáng chính là lúc quyết chiến, cho dù bọn họ không thèm đem đám người Lệ Chính Thương để vào mắt thì trước tiên cũng phải bảo trì thể lực.