Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 2122
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Chỉ hơn một trăm người, lập tức đứng hết lại một chỗ, từ trên mặt của bọn họ có thể nhìn ra được, không ít người cũng từng giấy giụa, do dự.Nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn ở lại.Không phải vì bọn họ trung thành với bố con nhà họ Lệ mà là bởi bọn họ vân kiên trì giữ nguyên tắc tối thiểu khi làm một lính đánh thuê.“Cậu Giang, mới chỉ có hơn một trăm người.”Giọng Lệ Chính Thương hơi khàn, thấy vừa mất mát vừa áy náy.“Đủ rồi”Giang Ninh gật đầu, không thể nhìn thấy cảm xúc trên mặt anh, càng không thể nào đoán được anh đang nghĩ gì.Anh đi? Ái linh già thị nhiễm nhị y địa? Đến mọi người trước mặt, cất cao giọng nói: “Chúc mừng mọi người đã đưa ra một quyết định chính xác!”Một câu nói của anh làm tất cả lính đánh thuê ngẩng đầu lên.“Mọi người lựa chọn ở lại chứng tỏ mọi người vẫn còn nguyên tắc.”Giang Ninh cất cao giọng nói: “Nếu ở lại, vậy sẽ càng có cơ hội, càng có thể kiếm được nhiều hơn.”Anh quét mắt một vòng, giơ một ngón tay lên.“Quyết chiến với đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt, giết một người, khen thưởng một vạn đô lai”Vừa dứt lời, mắt của cả đám người sáng lên, phảng phất tia máu!Trên mảnh đất khô cằn côi này, mạng người không đáng tiền, bọn họ trở thành lính đánh thuê chính là vì muốn kiếm được tiền nuôi gia đình sống tạm qua ngày. Chẳng sợ vì thế mà tàn tật, thậm chí chết ở trên chiến trường, nhưng ít ra vẫn có thể kiếm được tiền giúp cho người nhà của mình có thể sống sót.Không phải cùng đường, ai nguyện ý đi vào biển lửa như thế chứ?“Anh nói thật ư?”Bỗng có một giọng nói run rẩy vang lên trong nhóm người.“Đương nhiên là thật, chúng tôi đã lừa gạt mọi người bao giờ chưa?”Giang Ninh nói: “Giết một người, một vạn đô la! Càng giết nhiều càng nhiều tiên!”Những đôi mắt đó càng lúc càng đỏ.“Giết!”Đột nhiên, có người hét lớn lên, giống như là dã thú.Đừng nói đến trung thành, chẳng có nghĩa lý gì, bọn họ là lính đánh thuê, vốn chính là vì tiền mà chiến!Chỉ có tiền là thứ ***** nhất!Chỉ cần cho tiền đúng cho, đến mạng cũng có thể cho.Đây mới chính là cách sinh tôn trên mảnh đất này!Hai cha con Lệ Chính Thương nín thở, bọn họ đã sớm nhìn ra, nhưng tuyệt đối chưa từng nhìn thấu như hôm nay.Đây mới chính là vùng Trung Đông, đây mới chính là thế giới của lính đánh thuê!
Chỉ hơn một trăm người, lập tức đứng hết lại một chỗ, từ trên mặt của bọn họ có thể nhìn ra được, không ít người cũng từng giấy giụa, do dự.
Nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn ở lại.
Không phải vì bọn họ trung thành với bố con nhà họ Lệ mà là bởi bọn họ vân kiên trì giữ nguyên tắc tối thiểu khi làm một lính đánh thuê.
“Cậu Giang, mới chỉ có hơn một trăm người.”
Giọng Lệ Chính Thương hơi khàn, thấy vừa mất mát vừa áy náy.
“Đủ rồi”
Giang Ninh gật đầu, không thể nhìn thấy cảm xúc trên mặt anh, càng không thể nào đoán được anh đang nghĩ gì.
Anh đi? Ái linh già thị nhiễm nhị y địa? Đến mọi người trước mặt, cất cao giọng nói: “Chúc mừng mọi người đã đưa ra một quyết định chính xác!”
Một câu nói của anh làm tất cả lính đánh thuê ngẩng đầu lên.
“Mọi người lựa chọn ở lại chứng tỏ mọi người vẫn còn nguyên tắc.”
Giang Ninh cất cao giọng nói: “Nếu ở lại, vậy sẽ càng có cơ hội, càng có thể kiếm được nhiều hơn.”
Anh quét mắt một vòng, giơ một ngón tay lên.
“Quyết chiến với đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt, giết một người, khen thưởng một vạn đô lai”
Vừa dứt lời, mắt của cả đám người sáng lên, phảng phất tia máu!
Trên mảnh đất khô cằn côi này, mạng người không đáng tiền, bọn họ trở thành lính đánh thuê chính là vì muốn kiếm được tiền nuôi gia đình sống tạm qua ngày. Chẳng sợ vì thế mà tàn tật, thậm chí chết ở trên chiến trường, nhưng ít ra vẫn có thể kiếm được tiền giúp cho người nhà của mình có thể sống sót.
Không phải cùng đường, ai nguyện ý đi vào biển lửa như thế chứ?
“Anh nói thật ư?”
Bỗng có một giọng nói run rẩy vang lên trong nhóm người.
“Đương nhiên là thật, chúng tôi đã lừa gạt mọi người bao giờ chưa?”
Giang Ninh nói: “Giết một người, một vạn đô la! Càng giết nhiều càng nhiều tiên!”
Những đôi mắt đó càng lúc càng đỏ.
“Giết!”
Đột nhiên, có người hét lớn lên, giống như là dã thú.
Đừng nói đến trung thành, chẳng có nghĩa lý gì, bọn họ là lính đánh thuê, vốn chính là vì tiền mà chiến!
Chỉ có tiền là thứ ***** nhất!
Chỉ cần cho tiền đúng cho, đến mạng cũng có thể cho.
Đây mới chính là cách sinh tôn trên mảnh đất này!
Hai cha con Lệ Chính Thương nín thở, bọn họ đã sớm nhìn ra, nhưng tuyệt đối chưa từng nhìn thấu như hôm nay.
Đây mới chính là vùng Trung Đông, đây mới chính là thế giới của lính đánh thuê!
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Chỉ hơn một trăm người, lập tức đứng hết lại một chỗ, từ trên mặt của bọn họ có thể nhìn ra được, không ít người cũng từng giấy giụa, do dự.Nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn ở lại.Không phải vì bọn họ trung thành với bố con nhà họ Lệ mà là bởi bọn họ vân kiên trì giữ nguyên tắc tối thiểu khi làm một lính đánh thuê.“Cậu Giang, mới chỉ có hơn một trăm người.”Giọng Lệ Chính Thương hơi khàn, thấy vừa mất mát vừa áy náy.“Đủ rồi”Giang Ninh gật đầu, không thể nhìn thấy cảm xúc trên mặt anh, càng không thể nào đoán được anh đang nghĩ gì.Anh đi? Ái linh già thị nhiễm nhị y địa? Đến mọi người trước mặt, cất cao giọng nói: “Chúc mừng mọi người đã đưa ra một quyết định chính xác!”Một câu nói của anh làm tất cả lính đánh thuê ngẩng đầu lên.“Mọi người lựa chọn ở lại chứng tỏ mọi người vẫn còn nguyên tắc.”Giang Ninh cất cao giọng nói: “Nếu ở lại, vậy sẽ càng có cơ hội, càng có thể kiếm được nhiều hơn.”Anh quét mắt một vòng, giơ một ngón tay lên.“Quyết chiến với đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt, giết một người, khen thưởng một vạn đô lai”Vừa dứt lời, mắt của cả đám người sáng lên, phảng phất tia máu!Trên mảnh đất khô cằn côi này, mạng người không đáng tiền, bọn họ trở thành lính đánh thuê chính là vì muốn kiếm được tiền nuôi gia đình sống tạm qua ngày. Chẳng sợ vì thế mà tàn tật, thậm chí chết ở trên chiến trường, nhưng ít ra vẫn có thể kiếm được tiền giúp cho người nhà của mình có thể sống sót.Không phải cùng đường, ai nguyện ý đi vào biển lửa như thế chứ?“Anh nói thật ư?”Bỗng có một giọng nói run rẩy vang lên trong nhóm người.“Đương nhiên là thật, chúng tôi đã lừa gạt mọi người bao giờ chưa?”Giang Ninh nói: “Giết một người, một vạn đô la! Càng giết nhiều càng nhiều tiên!”Những đôi mắt đó càng lúc càng đỏ.“Giết!”Đột nhiên, có người hét lớn lên, giống như là dã thú.Đừng nói đến trung thành, chẳng có nghĩa lý gì, bọn họ là lính đánh thuê, vốn chính là vì tiền mà chiến!Chỉ có tiền là thứ ***** nhất!Chỉ cần cho tiền đúng cho, đến mạng cũng có thể cho.Đây mới chính là cách sinh tôn trên mảnh đất này!Hai cha con Lệ Chính Thương nín thở, bọn họ đã sớm nhìn ra, nhưng tuyệt đối chưa từng nhìn thấu như hôm nay.Đây mới chính là vùng Trung Đông, đây mới chính là thế giới của lính đánh thuê!