Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 2189

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Công cụ, dù cho có chút lợi hại, thì cũng vẫn là công cụ. Ông ta chỉ cần nắm đúng phương pháp sử dụng trong tay là được.Phương Ngân không nói gì, chỉ nhìn Cát Mễ.Giao tiếp với người như thế này, Phương Ngân hiểu rất rõ, đây là một ván cược!“Nếu không còn vấn đề gì nữa, vậy tiếp tục làm theo kế hoạch của tôi. Ngài Phương Ngân chỉ cần nghe tôi sắp xếp,  tôi có thể cam đoan, anh sẽ muốn gì được đó.”Phương Ngân không nói gì cả, Cát Mê tiếp tục nói.Ông ta vô cùng thích loại cảm giác nắm người khác trong tay này.Hơn nữa, đối phương còn là một cao thủ vô cùng mạnh mẽ.“Được thôi.’ Phương Ngân khẽ híp mắt, không hề nhiều lời.“Được, vậy chúng ta hợp tác vui vẻ, xin ngài Phương Ngân hãy tin tưởng vào điều này.” Cát Mễ cười bảo.Ông ta đứng dậy, vươn tay phải ra bắt tay với Phương Ngân, nhưng Phương Ngân lại không quan tâm đ ến, đứng dậy xoay người bước di.Anh ta cũng không có loại thói quen như vậy.Cát Mễ cũng không hề giận dữ.Thấy Phương Ngân đi rồi, ông ta lại tiếp tục ngồi xuống, cầm xì gà đang đặt một bên lên, hít một hơi thật mạnh.Một mùi hương thản nhiên tỏa ra ngoài.“Muốn chạy thoát từ trong tay tôi, không dễ dàng như vậy đâu!”Cát Mễ vừa mới dứt lời, đột nhiên vẻ mặt trở nên ửng đỏ, bắt đầu ho khan kịch liệt.“Khu khụ khụ!”Ông ta đưa tay lên che miệng. Trong phút chốc, trong bàn tay hiện lên một nhúm máu tươi, vẻ mặt lập tức trở nên tái nhợt!“Mày!”Trái tim Cát Mễ nảy lên dữ dội, há miệng, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.Ông ta trúng độc!Trừ Phương Ngân ra, còn có thể là ai nữa?Thân hình Cát Mễ run rẩy, lúc này biểu cảm còn có chút đắc ý ban nãy đã không còn sót lại gì nữal Ông ta nghĩ mình đã năm được Phương Ngân trong tay, nhưng hiện tại, Phương Ngân đã trực tiếp dùng hành động nói ông ta biết, hoàn toàn không phải vậy.Không chỉ có như thế, bây giờ ông †a đang trúng độc gì, chính ông ta cũng không biết!Ông ta vội vã cầm điện thoại lên: “Bác sĩ! Bác sĩ! Nhanh vào văn phòng †ôi! Nhanh lên!”Cát Mễ cũng sắp điên rồi.Ông ta lập tức gọi bác sĩ đến kiểm tra cơ thể cùng mình.Nhưng bác sĩ đã có thể xem như là nổi danh ở nước ngoài cũng không biết rốt cuộc ông ta trúng độc gì.“Xét nghiệm! Phân tích đi! Rốt cuộc là loại độc gì? Có trí mạng hay không?Phải giải độc như thế nào?”Hầu như là Cát Mễ rống lên.

Công cụ, dù cho có chút lợi hại, thì cũng vẫn là công cụ. Ông ta chỉ cần nắm đúng phương pháp sử dụng trong tay là được.

Phương Ngân không nói gì, chỉ nhìn Cát Mễ.

Giao tiếp với người như thế này, Phương Ngân hiểu rất rõ, đây là một ván cược!

“Nếu không còn vấn đề gì nữa, vậy tiếp tục làm theo kế hoạch của tôi. Ngài Phương Ngân chỉ cần nghe tôi sắp xếp,  tôi có thể cam đoan, anh sẽ muốn gì được đó.”

Phương Ngân không nói gì cả, Cát Mê tiếp tục nói.

Ông ta vô cùng thích loại cảm giác nắm người khác trong tay này.

Hơn nữa, đối phương còn là một cao thủ vô cùng mạnh mẽ.

“Được thôi.’ Phương Ngân khẽ híp mắt, không hề nhiều lời.

“Được, vậy chúng ta hợp tác vui vẻ, xin ngài Phương Ngân hãy tin tưởng vào điều này.” Cát Mễ cười bảo.

Ông ta đứng dậy, vươn tay phải ra bắt tay với Phương Ngân, nhưng Phương Ngân lại không quan tâm đ ến, đứng dậy xoay người bước di.

Anh ta cũng không có loại thói quen như vậy.

Cát Mễ cũng không hề giận dữ.

Thấy Phương Ngân đi rồi, ông ta lại tiếp tục ngồi xuống, cầm xì gà đang đặt một bên lên, hít một hơi thật mạnh.

Một mùi hương thản nhiên tỏa ra ngoài.

“Muốn chạy thoát từ trong tay tôi, không dễ dàng như vậy đâu!”

Cát Mễ vừa mới dứt lời, đột nhiên vẻ mặt trở nên ửng đỏ, bắt đầu ho khan kịch liệt.

“Khu khụ khụ!”

Ông ta đưa tay lên che miệng. Trong phút chốc, trong bàn tay hiện lên một nhúm máu tươi, vẻ mặt lập tức trở nên tái nhợt!

“Mày!”

Trái tim Cát Mễ nảy lên dữ dội, há miệng, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.

Ông ta trúng độc!

Trừ Phương Ngân ra, còn có thể là ai nữa?

Thân hình Cát Mễ run rẩy, lúc này biểu cảm còn có chút đắc ý ban nãy đã không còn sót lại gì nữal Ông ta nghĩ mình đã năm được Phương Ngân trong tay, nhưng hiện tại, Phương Ngân đã trực tiếp dùng hành động nói ông ta biết, hoàn toàn không phải vậy.

Không chỉ có như thế, bây giờ ông †a đang trúng độc gì, chính ông ta cũng không biết!

Ông ta vội vã cầm điện thoại lên: “Bác sĩ! Bác sĩ! Nhanh vào văn phòng †ôi! Nhanh lên!”

Cát Mễ cũng sắp điên rồi.

Ông ta lập tức gọi bác sĩ đến kiểm tra cơ thể cùng mình.

Nhưng bác sĩ đã có thể xem như là nổi danh ở nước ngoài cũng không biết rốt cuộc ông ta trúng độc gì.

“Xét nghiệm! Phân tích đi! Rốt cuộc là loại độc gì? Có trí mạng hay không?

Phải giải độc như thế nào?”

Hầu như là Cát Mễ rống lên.

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Công cụ, dù cho có chút lợi hại, thì cũng vẫn là công cụ. Ông ta chỉ cần nắm đúng phương pháp sử dụng trong tay là được.Phương Ngân không nói gì, chỉ nhìn Cát Mễ.Giao tiếp với người như thế này, Phương Ngân hiểu rất rõ, đây là một ván cược!“Nếu không còn vấn đề gì nữa, vậy tiếp tục làm theo kế hoạch của tôi. Ngài Phương Ngân chỉ cần nghe tôi sắp xếp,  tôi có thể cam đoan, anh sẽ muốn gì được đó.”Phương Ngân không nói gì cả, Cát Mê tiếp tục nói.Ông ta vô cùng thích loại cảm giác nắm người khác trong tay này.Hơn nữa, đối phương còn là một cao thủ vô cùng mạnh mẽ.“Được thôi.’ Phương Ngân khẽ híp mắt, không hề nhiều lời.“Được, vậy chúng ta hợp tác vui vẻ, xin ngài Phương Ngân hãy tin tưởng vào điều này.” Cát Mễ cười bảo.Ông ta đứng dậy, vươn tay phải ra bắt tay với Phương Ngân, nhưng Phương Ngân lại không quan tâm đ ến, đứng dậy xoay người bước di.Anh ta cũng không có loại thói quen như vậy.Cát Mễ cũng không hề giận dữ.Thấy Phương Ngân đi rồi, ông ta lại tiếp tục ngồi xuống, cầm xì gà đang đặt một bên lên, hít một hơi thật mạnh.Một mùi hương thản nhiên tỏa ra ngoài.“Muốn chạy thoát từ trong tay tôi, không dễ dàng như vậy đâu!”Cát Mễ vừa mới dứt lời, đột nhiên vẻ mặt trở nên ửng đỏ, bắt đầu ho khan kịch liệt.“Khu khụ khụ!”Ông ta đưa tay lên che miệng. Trong phút chốc, trong bàn tay hiện lên một nhúm máu tươi, vẻ mặt lập tức trở nên tái nhợt!“Mày!”Trái tim Cát Mễ nảy lên dữ dội, há miệng, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.Ông ta trúng độc!Trừ Phương Ngân ra, còn có thể là ai nữa?Thân hình Cát Mễ run rẩy, lúc này biểu cảm còn có chút đắc ý ban nãy đã không còn sót lại gì nữal Ông ta nghĩ mình đã năm được Phương Ngân trong tay, nhưng hiện tại, Phương Ngân đã trực tiếp dùng hành động nói ông ta biết, hoàn toàn không phải vậy.Không chỉ có như thế, bây giờ ông †a đang trúng độc gì, chính ông ta cũng không biết!Ông ta vội vã cầm điện thoại lên: “Bác sĩ! Bác sĩ! Nhanh vào văn phòng †ôi! Nhanh lên!”Cát Mễ cũng sắp điên rồi.Ông ta lập tức gọi bác sĩ đến kiểm tra cơ thể cùng mình.Nhưng bác sĩ đã có thể xem như là nổi danh ở nước ngoài cũng không biết rốt cuộc ông ta trúng độc gì.“Xét nghiệm! Phân tích đi! Rốt cuộc là loại độc gì? Có trí mạng hay không?Phải giải độc như thế nào?”Hầu như là Cát Mễ rống lên.

Chương 2189