Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 2210

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Đó không phải thứ gì ngon.”“Còn nữa không?”Lance cố hết sức bảo trì sự bình tĩnh, nhưng anh ta vẫn không kìm được như trước, nuốt một ngụm nước miếng.Vừa dứt lời, bụng của anh ta lại bắt đầu kêu ọc ọc.“Có thì có… Lâm Vũ Chân không kìm được mà nở nụ cười, lại lấy từ trong hành ly ra một hộp nữa: “Nhưng có thể anh ăn không quen.”Cô liếc mắt nhìn Giang Ninh một cái, dùng ánh mắt hỏi có thể cho Lance hay không. Cô đã nghe thấy tiếng bụng Lance kêu thật, chắc chắn vì chuyện mới bị hạ độc ban nãy mà người này đã sợ đến mức không thể ăn thêm cái gì trên du thuyền nữa.Thấy Giang Ninh không có phản đối, Lâm Vũ Chân đưa mì gói cho Lance, chỉ vào bình nước bảo: “Nước sôi, đổ vào rồi đợi ba phút là ăn được rồi.”Lance vẫn không nhúc nhích. Anh ta không biết làm.Lâm Vũ Chân nở một nụ cười, cầm mì ăn liền ra mở nắp, trút hết gia vị vào bên trong rồi đi đến trước bình nước, đổ nước sôi vào. Chỉ một lát sau, mùi hương đã thoát ra, hai mắt Lance cũng sáng lên rồi!Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối những vệ sĩ dưới tay Lance kia không thể tin được.Đường đường là nhân vật quan trọng trong gia tộc Zoro, Lance, vậy mà lại có một mặt như thế, ôm mì ăn liền húp xì xụp.Mấy ngày rồi ngài ấy không ăn cơm à?Chua xót đến vậy sao?“Rột…rột…”Tiếng động húp húp kia sao còn có gì gọi là phong độ thân sĩ nữa?Chuyện duy nhất có thể nhìn chính là Lance còn biết rút giấy ăn ra, lau nước mì ở trên ngực mình.Lance càng ăn càng ghiền, vị chua chua cay cay và độ dẻo dai của sợi mì khiến anh ta đã quên mất rằng đang có rất nhiều người nhìn mình.“Rột!”Một ngụm cuối cùng cũng không còn.Lance lau miêng xong mới chợt nhận ra, hình như hình tượng của mình ban nãy không hay lắm, khuôn mặt bèn nhất thời đỏ lên.“Thứ này gọi là gì?”Anh ta cố gắng giả bộ bình tĩnh, cảm giác hương vị ngọt ngào rồi sự chua chua trong cổ họng kia như vẫn còn ở chỗ cũ. Anh ta không kìm được mà nhìn thoáng qua hành lý của Lâm Vũ Chân, hệt như muốn biết xem có còn nữa không.“Mì ăn liền.” Lâm Vũ Chân trả lời.“Quý lắm à?” Lance hiếu kỳ hỏi.Kiểu người có thân phận như anh ta, từ nhỏ đã ăn đồ ăn của đầu bếp năm sao cao cấp rồi, nào có ăn mấy thứ như thế này?

“Đó không phải thứ gì ngon.”

“Còn nữa không?”

Lance cố hết sức bảo trì sự bình tĩnh, nhưng anh ta vẫn không kìm được như trước, nuốt một ngụm nước miếng.

Vừa dứt lời, bụng của anh ta lại bắt đầu kêu ọc ọc.

“Có thì có… Lâm Vũ Chân không kìm được mà nở nụ cười, lại lấy từ trong hành ly ra một hộp nữa: “Nhưng có thể anh ăn không quen.”

Cô liếc mắt nhìn Giang Ninh một cái, dùng ánh mắt hỏi có thể cho Lance hay không. Cô đã nghe thấy tiếng bụng Lance kêu thật, chắc chắn vì chuyện mới bị hạ độc ban nãy mà người này đã sợ đến mức không thể ăn thêm cái gì trên du thuyền nữa.

Thấy Giang Ninh không có phản đối, Lâm Vũ Chân đưa mì gói cho Lance, chỉ vào bình nước bảo: “Nước sôi, đổ vào rồi đợi ba phút là ăn được rồi.”

Lance vẫn không nhúc nhích. Anh ta không biết làm.

Lâm Vũ Chân nở một nụ cười, cầm mì ăn liền ra mở nắp, trút hết gia vị vào bên trong rồi đi đến trước bình nước, đổ nước sôi vào. Chỉ một lát sau, mùi hương đã thoát ra, hai mắt Lance cũng sáng lên rồi!

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối những vệ sĩ dưới tay Lance kia không thể tin được.

Đường đường là nhân vật quan trọng trong gia tộc Zoro, Lance, vậy mà lại có một mặt như thế, ôm mì ăn liền húp xì xụp.

Mấy ngày rồi ngài ấy không ăn cơm à?

Chua xót đến vậy sao?

“Rột…rột…”

Tiếng động húp húp kia sao còn có gì gọi là phong độ thân sĩ nữa?

Chuyện duy nhất có thể nhìn chính là Lance còn biết rút giấy ăn ra, lau nước mì ở trên ngực mình.

Lance càng ăn càng ghiền, vị chua chua cay cay và độ dẻo dai của sợi mì khiến anh ta đã quên mất rằng đang có rất nhiều người nhìn mình.

“Rột!”

Một ngụm cuối cùng cũng không còn.

Lance lau miêng xong mới chợt nhận ra, hình như hình tượng của mình ban nãy không hay lắm, khuôn mặt bèn nhất thời đỏ lên.

“Thứ này gọi là gì?”

Anh ta cố gắng giả bộ bình tĩnh, cảm giác hương vị ngọt ngào rồi sự chua chua trong cổ họng kia như vẫn còn ở chỗ cũ. Anh ta không kìm được mà nhìn thoáng qua hành lý của Lâm Vũ Chân, hệt như muốn biết xem có còn nữa không.

“Mì ăn liền.” Lâm Vũ Chân trả lời.

“Quý lắm à?” Lance hiếu kỳ hỏi.

Kiểu người có thân phận như anh ta, từ nhỏ đã ăn đồ ăn của đầu bếp năm sao cao cấp rồi, nào có ăn mấy thứ như thế này?

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Đó không phải thứ gì ngon.”“Còn nữa không?”Lance cố hết sức bảo trì sự bình tĩnh, nhưng anh ta vẫn không kìm được như trước, nuốt một ngụm nước miếng.Vừa dứt lời, bụng của anh ta lại bắt đầu kêu ọc ọc.“Có thì có… Lâm Vũ Chân không kìm được mà nở nụ cười, lại lấy từ trong hành ly ra một hộp nữa: “Nhưng có thể anh ăn không quen.”Cô liếc mắt nhìn Giang Ninh một cái, dùng ánh mắt hỏi có thể cho Lance hay không. Cô đã nghe thấy tiếng bụng Lance kêu thật, chắc chắn vì chuyện mới bị hạ độc ban nãy mà người này đã sợ đến mức không thể ăn thêm cái gì trên du thuyền nữa.Thấy Giang Ninh không có phản đối, Lâm Vũ Chân đưa mì gói cho Lance, chỉ vào bình nước bảo: “Nước sôi, đổ vào rồi đợi ba phút là ăn được rồi.”Lance vẫn không nhúc nhích. Anh ta không biết làm.Lâm Vũ Chân nở một nụ cười, cầm mì ăn liền ra mở nắp, trút hết gia vị vào bên trong rồi đi đến trước bình nước, đổ nước sôi vào. Chỉ một lát sau, mùi hương đã thoát ra, hai mắt Lance cũng sáng lên rồi!Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối những vệ sĩ dưới tay Lance kia không thể tin được.Đường đường là nhân vật quan trọng trong gia tộc Zoro, Lance, vậy mà lại có một mặt như thế, ôm mì ăn liền húp xì xụp.Mấy ngày rồi ngài ấy không ăn cơm à?Chua xót đến vậy sao?“Rột…rột…”Tiếng động húp húp kia sao còn có gì gọi là phong độ thân sĩ nữa?Chuyện duy nhất có thể nhìn chính là Lance còn biết rút giấy ăn ra, lau nước mì ở trên ngực mình.Lance càng ăn càng ghiền, vị chua chua cay cay và độ dẻo dai của sợi mì khiến anh ta đã quên mất rằng đang có rất nhiều người nhìn mình.“Rột!”Một ngụm cuối cùng cũng không còn.Lance lau miêng xong mới chợt nhận ra, hình như hình tượng của mình ban nãy không hay lắm, khuôn mặt bèn nhất thời đỏ lên.“Thứ này gọi là gì?”Anh ta cố gắng giả bộ bình tĩnh, cảm giác hương vị ngọt ngào rồi sự chua chua trong cổ họng kia như vẫn còn ở chỗ cũ. Anh ta không kìm được mà nhìn thoáng qua hành lý của Lâm Vũ Chân, hệt như muốn biết xem có còn nữa không.“Mì ăn liền.” Lâm Vũ Chân trả lời.“Quý lắm à?” Lance hiếu kỳ hỏi.Kiểu người có thân phận như anh ta, từ nhỏ đã ăn đồ ăn của đầu bếp năm sao cao cấp rồi, nào có ăn mấy thứ như thế này?

Chương 2210