Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 2253
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Hai người uống trà với nhau xong cho lễ phép liền trở lại chủ đề chính.“Thân vương, anh ta có đến tìm ngài Sugita không?”“Anh ta đã đến.”Sugita gật đầu: “Vừa rồi, thân vương đã cử một tên vệ sĩ đến gặp tôi và hỏi tôi liệu tôi sẽ ủng hộ anh ta hay xã trưởng.” Đôi mắt của Nagakuma thay đổi, nhưng Sugita thẳng thắn nói.“Sau đó, anh Sugita trả lời như thế nào?”“Tôi không ủng hộ bất cứ ai. Tôi chỉ muốn trở thành chủ nhân của tộc mình, làm phần việc của mình, và để mọi người đến gần hơn với hội của chúng ta.Đây là công việc của tôi.”Nagakuma gật đầu, đây là Sugita trong nhận thức của mọi người. Không h@m muốn, không tham lam, không bao giờ thích dính vào râc rối chỉ thích ăn uống giữ gìn sức khỏe, rất thoải mái.“Chỉ là thân vương không cho tôi cơ hội lựa chọn,”Sugita bật cười: “Anh ta nói, nếu tôi không chọn anh ta thì chắc chắn tôi đã chọn Xã trưởng.”Nagakuma mỉm cười và lắc đầu: “Thân vương, thân vương, anh ta quá thô lỗ và không thể hiện đủ sự tôn trọng với ngài Sugita.”“Vậy tôi ở đây, muốn đứng về phía xã trưởng.” Sugita tiếp tục.Nghe vậy, đôi mắt của Nagakuma hạnh phúc. Thân vương, tên ngốc này, không hiểu Sugita sao? Nếu anh ta không ép buộc anh ấy, e rằng vân còn cơ hội nhận được sự ủng hộ của anh ấy, nhưng nếu ép buộc Sugita thì đã đẩy anh ấy về phía mình.“Anh Sugita, anh nói thật chứ?”Nagakuma rót một tách trà khác cho Sugita.“Tôi sẵn sàng đóng góp nỗ lực khiêm tốn của mình cho xã trưởng!”“Hahaha, tốt!” Nagakuma phá lên cười. Điều này đã được mang tới bởi chính thân vương.Anh ta vừa để ý tới Sugita, đồng thời cũng chú ý tới nhất cử nhất động của Thân Vương, nghe tin nói Thân Vương đã phái người đến hội quán, anh ta biết chắc chắn sẽ có kết quả.Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc Thân Vương hoàn toàn không hiểu Sugita, cũng không hiểu người đàn ông này, cho rằng mình có thể bị ép buộc phải phục tùng bằng những lời đe dọa? Nếu vậy, anh ta đã sử dụng thủ thuật này từ lâu rồi. Những người như Sugita chỉ không muốn tham gia vào các cuộc tranh giành quyền lực, cách tốt nhất là dành đủ sự tôn trọng cho anh ấy. Bây giờ, anh ấy đứng về phía anh ta.“Tôi luôn tôn trọng anh Sugita.”Nagakuma nói: “Anh Sugita đã phụ trách sảnh hội quán trong nhiều năm, và anh đã đóng góp rất lớn vào danh tiếng của hội Yamaguchi của chúng ta. Điều đó đã khiến mọi người chấp nhận chúng ta, hiểu chúng ta và ủng hộ chúng ta. Đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được ”.Anh ta thở dài, đây ngưỡng mộ.“Mọi thứ nên được thực hiện với tất cả nô lực.” Sugita nói: “Tôi tin rằng dưới sự lãnh đạo của xã trưởng, Yamaguchi có thể tiến xa hơn và ngày càng trở nên tốt hơn.”“Nếu có việc gì cần Sugita tôi làm, Sugita nhất định sẽ không tiếc công sức.’ “Tốt tốt tốt!”Nagakuma lại rót trà: “Chỉ đợi lời này của ngài Sugita.” Cả hai lại uống rượu, Nagakuma đang có một tâm trạng tuyệt vời. Để kiểm soát dư luận, nếu Sugita giúp anh ta thì ngay cả khi anh ta phế trừ thân vương, điều đó có thể chính đáng. Dù sao, ghi lại như thế nào tất cả là do Sugita quyết định.“Nhân tiện, tôi không biết ông Sugita, ông nghĩ gì về nhà họ La?”
Hai người uống trà với nhau xong cho lễ phép liền trở lại chủ đề chính.
“Thân vương, anh ta có đến tìm ngài Sugita không?”
“Anh ta đã đến.”
Sugita gật đầu: “Vừa rồi, thân vương đã cử một tên vệ sĩ đến gặp tôi và hỏi tôi liệu tôi sẽ ủng hộ anh ta hay xã trưởng.” Đôi mắt của Nagakuma thay đổi, nhưng Sugita thẳng thắn nói.
“Sau đó, anh Sugita trả lời như thế nào?”
“Tôi không ủng hộ bất cứ ai. Tôi chỉ muốn trở thành chủ nhân của tộc mình, làm phần việc của mình, và để mọi người đến gần hơn với hội của chúng ta.
Đây là công việc của tôi.”
Nagakuma gật đầu, đây là Sugita trong nhận thức của mọi người. Không h@m muốn, không tham lam, không bao giờ thích dính vào râc rối chỉ thích ăn uống giữ gìn sức khỏe, rất thoải mái.
“Chỉ là thân vương không cho tôi cơ hội lựa chọn,”
Sugita bật cười: “Anh ta nói, nếu tôi không chọn anh ta thì chắc chắn tôi đã chọn Xã trưởng.”
Nagakuma mỉm cười và lắc đầu: “Thân vương, thân vương, anh ta quá thô lỗ và không thể hiện đủ sự tôn trọng với ngài Sugita.”
“Vậy tôi ở đây, muốn đứng về phía xã trưởng.” Sugita tiếp tục.
Nghe vậy, đôi mắt của Nagakuma hạnh phúc. Thân vương, tên ngốc này, không hiểu Sugita sao? Nếu anh ta không ép buộc anh ấy, e rằng vân còn cơ hội nhận được sự ủng hộ của anh ấy, nhưng nếu ép buộc Sugita thì đã đẩy anh ấy về phía mình.
“Anh Sugita, anh nói thật chứ?”
Nagakuma rót một tách trà khác cho Sugita.
“Tôi sẵn sàng đóng góp nỗ lực khiêm tốn của mình cho xã trưởng!”
“Hahaha, tốt!” Nagakuma phá lên cười. Điều này đã được mang tới bởi chính thân vương.
Anh ta vừa để ý tới Sugita, đồng thời cũng chú ý tới nhất cử nhất động của Thân Vương, nghe tin nói Thân Vương đã phái người đến hội quán, anh ta biết chắc chắn sẽ có kết quả.
Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc Thân Vương hoàn toàn không hiểu Sugita, cũng không hiểu người đàn ông này, cho rằng mình có thể bị ép buộc phải phục tùng bằng những lời đe dọa? Nếu vậy, anh ta đã sử dụng thủ thuật này từ lâu rồi. Những người như Sugita chỉ không muốn tham gia vào các cuộc tranh giành quyền lực, cách tốt nhất là dành đủ sự tôn trọng cho anh ấy. Bây giờ, anh ấy đứng về phía anh ta.
“Tôi luôn tôn trọng anh Sugita.”
Nagakuma nói: “Anh Sugita đã phụ trách sảnh hội quán trong nhiều năm, và anh đã đóng góp rất lớn vào danh tiếng của hội Yamaguchi của chúng ta. Điều đó đã khiến mọi người chấp nhận chúng ta, hiểu chúng ta và ủng hộ chúng ta. Đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được ”.
Anh ta thở dài, đây ngưỡng mộ.
“Mọi thứ nên được thực hiện với tất cả nô lực.” Sugita nói: “Tôi tin rằng dưới sự lãnh đạo của xã trưởng, Yamaguchi có thể tiến xa hơn và ngày càng trở nên tốt hơn.”
“Nếu có việc gì cần Sugita tôi làm, Sugita nhất định sẽ không tiếc công sức.’ “Tốt tốt tốt!”
Nagakuma lại rót trà: “Chỉ đợi lời này của ngài Sugita.” Cả hai lại uống rượu, Nagakuma đang có một tâm trạng tuyệt vời. Để kiểm soát dư luận, nếu Sugita giúp anh ta thì ngay cả khi anh ta phế trừ thân vương, điều đó có thể chính đáng. Dù sao, ghi lại như thế nào tất cả là do Sugita quyết định.
“Nhân tiện, tôi không biết ông Sugita, ông nghĩ gì về nhà họ La?”
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Hai người uống trà với nhau xong cho lễ phép liền trở lại chủ đề chính.“Thân vương, anh ta có đến tìm ngài Sugita không?”“Anh ta đã đến.”Sugita gật đầu: “Vừa rồi, thân vương đã cử một tên vệ sĩ đến gặp tôi và hỏi tôi liệu tôi sẽ ủng hộ anh ta hay xã trưởng.” Đôi mắt của Nagakuma thay đổi, nhưng Sugita thẳng thắn nói.“Sau đó, anh Sugita trả lời như thế nào?”“Tôi không ủng hộ bất cứ ai. Tôi chỉ muốn trở thành chủ nhân của tộc mình, làm phần việc của mình, và để mọi người đến gần hơn với hội của chúng ta.Đây là công việc của tôi.”Nagakuma gật đầu, đây là Sugita trong nhận thức của mọi người. Không h@m muốn, không tham lam, không bao giờ thích dính vào râc rối chỉ thích ăn uống giữ gìn sức khỏe, rất thoải mái.“Chỉ là thân vương không cho tôi cơ hội lựa chọn,”Sugita bật cười: “Anh ta nói, nếu tôi không chọn anh ta thì chắc chắn tôi đã chọn Xã trưởng.”Nagakuma mỉm cười và lắc đầu: “Thân vương, thân vương, anh ta quá thô lỗ và không thể hiện đủ sự tôn trọng với ngài Sugita.”“Vậy tôi ở đây, muốn đứng về phía xã trưởng.” Sugita tiếp tục.Nghe vậy, đôi mắt của Nagakuma hạnh phúc. Thân vương, tên ngốc này, không hiểu Sugita sao? Nếu anh ta không ép buộc anh ấy, e rằng vân còn cơ hội nhận được sự ủng hộ của anh ấy, nhưng nếu ép buộc Sugita thì đã đẩy anh ấy về phía mình.“Anh Sugita, anh nói thật chứ?”Nagakuma rót một tách trà khác cho Sugita.“Tôi sẵn sàng đóng góp nỗ lực khiêm tốn của mình cho xã trưởng!”“Hahaha, tốt!” Nagakuma phá lên cười. Điều này đã được mang tới bởi chính thân vương.Anh ta vừa để ý tới Sugita, đồng thời cũng chú ý tới nhất cử nhất động của Thân Vương, nghe tin nói Thân Vương đã phái người đến hội quán, anh ta biết chắc chắn sẽ có kết quả.Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc Thân Vương hoàn toàn không hiểu Sugita, cũng không hiểu người đàn ông này, cho rằng mình có thể bị ép buộc phải phục tùng bằng những lời đe dọa? Nếu vậy, anh ta đã sử dụng thủ thuật này từ lâu rồi. Những người như Sugita chỉ không muốn tham gia vào các cuộc tranh giành quyền lực, cách tốt nhất là dành đủ sự tôn trọng cho anh ấy. Bây giờ, anh ấy đứng về phía anh ta.“Tôi luôn tôn trọng anh Sugita.”Nagakuma nói: “Anh Sugita đã phụ trách sảnh hội quán trong nhiều năm, và anh đã đóng góp rất lớn vào danh tiếng của hội Yamaguchi của chúng ta. Điều đó đã khiến mọi người chấp nhận chúng ta, hiểu chúng ta và ủng hộ chúng ta. Đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được ”.Anh ta thở dài, đây ngưỡng mộ.“Mọi thứ nên được thực hiện với tất cả nô lực.” Sugita nói: “Tôi tin rằng dưới sự lãnh đạo của xã trưởng, Yamaguchi có thể tiến xa hơn và ngày càng trở nên tốt hơn.”“Nếu có việc gì cần Sugita tôi làm, Sugita nhất định sẽ không tiếc công sức.’ “Tốt tốt tốt!”Nagakuma lại rót trà: “Chỉ đợi lời này của ngài Sugita.” Cả hai lại uống rượu, Nagakuma đang có một tâm trạng tuyệt vời. Để kiểm soát dư luận, nếu Sugita giúp anh ta thì ngay cả khi anh ta phế trừ thân vương, điều đó có thể chính đáng. Dù sao, ghi lại như thế nào tất cả là do Sugita quyết định.“Nhân tiện, tôi không biết ông Sugita, ông nghĩ gì về nhà họ La?”