Dương Hi nhìn đồng hồ đeo tay, đã hai giờ rưỡi chiều, ngoài cửa sổ có chút mưa bụi lã lướt, bầu trời một màu xám xịt, nàng thích một bầu trời như vậy, mặc dù có chút khiến người ta ưu thương. Lúc này người đi trên đường rất ít, ánh sáng ảm đạm, mưa bụi làm cho người với người tách ra, trong ánh sáng mờ ai cũng không thể nhìn rõ ai, toàn bộ thế giới tràn ngập sự cô đơn, nhưng lại không còn sự cố kỵ trong suy nghĩ nữa, điều này làm cho những người cô độc lại có cảm giác an toàn, có thể không cần ngụy trang, có thể không kiêng dè mà tự do phơi bày tâm tình thật sự của mình trên nét mặt. Thời tiết như vậy, có thể ra ngoài, cũng chỉ có thời tiết như vậy, Dương Hi mới có thể ra ngoài. Ngụy trang cũng không phải là việc gì khó, nhưng ngụy trang dù sao cũng không vui, sẽ làm cho con người mệt mỏi cùng chán ghét. Tiếng chuông điện thoại di động nhàm chán vang lên, Dương Hi thở dài một tiếng, sau đó men theo tiếng chuông đi tìm chiếc điện thoại di động đang nằm trong góc của ghế sofa. "Hi nhi…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...