Gần đây, mỗi ngày Nghiêm Húc Minh đều nghĩ đến cái chết. Không phải xuất phát từ kích động, mà là bình tĩnh lên kế hoạch. Thời gian, địa điểm, cách thức, di thư viết như thế nào, tài sản để lại phân chia ra sao. Cũng không hẳn là gặp cái gì đó ngăn trở, chắn ở trước mặt không vượt qua được, chỉ là không hề có nguyên do gì, bỗng nhiên nảy sinh cảm giác vô lực trước cuộc sống. Có lúc đang nói chuyện, đang ăn cơm, đang lái xe, anh bỗng nhiên quên mất mình đang ở nơi nào, đang làm gì, giống như mới vừa tỉnh lại sau một giấc mộng dài, hành động đã không còn ý nghĩa, trên thế giới cũng không còn bất cứ thứ gì đáng để quan tâm, chỉ là ngơ ngơ ngác ngác, dựa vào chương trình đã được lập trình sẵn mà vận động, mãi đến tận khi bị hủy diệt. "Tối hôm qua, tôi nhắm mắt lại, nghĩ, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày đều đến tiệm thuốc mua hai viên thuốc ngủ." Anh nằm trên sô pha, hai tay đặt lên bụng, chân gác lên tay vịn, mắt nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà. "Bác sĩ, cô nói xem, nhân viên bán…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...