Tác giả:

“Lý Tử Thất, thân là công chúa Hồ tộc lại không biết phép tắc, hành động lỗ mãn. Cư nhiên đánh trọng thương thái tử Long tộc. Nay phạt đày xuống phàm giang chịu hết một kiếp luân hồi. Đến khi nào làm đủ chín trăm chín mươi chín việc tốt sẽ được trở về. Con có phục không?” Ở trên đài cao, Hồ Đế Lý Thánh Viên uy nghiêm nói. Câu nói oai hùng tráng lệ nặng tựa Thái Sơn khiến người người sùng bái kính nể. Nhưng chỉ duy nhất Lý Tử Thất là vẫn một ánh mắt kiên cường cứng cõi nhìn ông. “Cho dù con có nói không phục thì cha vẫn sẽ giữ nguyên hình phạt đó thôi. Nói thì ích lợi gì chứ!” Lý Tử Thất bất mãn bĩu môi oan thán. “Tử Thất!!” Nghe câu trả lời ương ngạnh bướng bĩnh của Lý Tử Thất mẹ nàng liền tỏ ra hốt hoảng cuống quýt gọi nhẹ nhắc nhở thái độ của nàng. Hồ Đế đã tức giận nay lại càng thêm tức. Đối với đứa con gái duy nhất này ông quả là đã hết cách. Nàng lương thiện nhưng không ngoan hiền, nàng thông minh nhưng vô cùng ương ngạnh. Cũng bởi tính cách khác người này mà đã gây ra bao đại…

Truyện chữ