Lúc Tịnh Kỳ nhận được điện thoại của Nguyễn Minh Khê, cô đang bước xuống xe taxi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào trong tòa nhà cao trọc trời trước mắt. Gió ngược thổi tóc cô bay tứ lung tung, nhưng cô không có thời gian để chỉnh lại nó, vừa chạy cô vừa nói: “Alo, Minh Khê…” Chưa đợi Tịnh Kỳ nói hết câu, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng nói: “Tác giả Tịnh à, chị đang ở đâu đấy! Chị biết mấy giờ rồi không hả?!” Vừa chạy tới cửa, Tịnh Kỳ tinh mắt nhìn thấy thang máy đang từ từ đóng cửa lại. Cô vội vàng nói to: “Xin chờ tôi một chút!” Cầm chặt điện thoại trong tay, cô tăng tốc chạy nhanh tới phía trước, tiếng guốc va chạm với nền gạch kêu “cạch cạch” thu hút bao ánh nhìn vào cô. Ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, Tịnh Kỳ đã thành công chạy vào. Tịnh Kỳ thở hổn hển, một tay chống lên vách tường thang máy, một tay nghe điện thoại: “Chị đang….” Ngay khi vừa ngẩng đầu lên, cô chết trưng tại chỗ, không khí xung quanh như bị hút hết đi, bản thân cô không thể thở được khi đối diện với đôi…
Tác giả: