"Cô còn dám chối." Người đàn bà hung hăng vừa nói vừa giẫm lên bàn tay mảnh khảnh của cô. - "Mẹ...con thực sự không có." Cô nằm xuống sàn nhà mấp máy nói. Bàn tay bị giẫm đến mức cơ thể cô run rẩy đau xiết. Một cô gái dáng vẻ lo lắng chạy đến níu níu cánh tay bà: " Bác à, chị ấy không cố ý thật mà...mặc dù ..." Nói đến đây cô ta run rẩy, sợ sệt nhìn người con gái chật vật nằm dưới sàn. Một âm thanh lạnh lùng hết mực vang lên:" Em ra đây, không nhỡ cô ta lại điên lên thì sao." Cô ngước lên nhìn người đàn ông trước mắt. Phải, đây là người chồng của cô, một người hận không thể giết chết cô. Cô nắm chặt tay còn lại, tim lại đau như vết dao từng chút từng chút đâm xuống. Một lần, dù chỉ một lần hắn cũng không nghe cô nói, không thèm tin cô nửa chữ. Vì cái gì lại như vậy? Rõ ràng cô đâu làm gì sai? Rõ ràng là cô ả nũng nịu kia tự làm đổ bát cánh nóng rồi vu oan cho cô. Nhưng, nhưng cô nói ai sẽ tin chứ.…
Tác giả: