Trong khu rừng rậm cao lớn lạ thường, một nhóm người máu me be bét, xung quanh là thú biến dị không giống bình thường nằm ngổn ngang khắp nơi. “Tiểu Chí, lượm hết đống này về. ”Một giọng nói lạnh lùng vang lên. “Vâng chị Thanh. Chỗ này đủ để chúng ta sống qua mùa đông rồi. ”Một người trẻ tuổi trông như sinh viên đại học vui mừng đáp. “Đúng vậy, cho dù chúng ta không ra ngoài suốt hai tháng cũng đủ lương thực để ăn. ”Cô gái còn lại trong hai người cũng là cô gái duy nhất của nhóm vui vẻ không thôi. Hề Thanh Thanh quan sát xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng: “Nhặt xong thì mau đi về, tôi cứ cảm thấy có dự cảm không tốt. ”Tim đập ngày càng nhanh, giọng điệu cũng sốt ruột hơn. Mọi người nghe trụ cột tinh thần của nhóm nói vậy thì biết khả năng có nguy hiểm gì thật, mặc dù chị Thanh chỉ có dị năng sức mạnh và dị năng thực vật nhưng giác quan thứ sáu của cô vô cùng chuẩn xác. “Không ổn! Thú biến dị cấp chín! Chạy mau!”Hề Thanh Thanh quay đầu lại, vừa liếc nhìn cái đã thấy hãi, một…

Chương 41: Chương 41

Xuyên Qua 70 Gả Cho Ác Bá Hoá Lười NhácTác giả: Thần Phong TriệtTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrong khu rừng rậm cao lớn lạ thường, một nhóm người máu me be bét, xung quanh là thú biến dị không giống bình thường nằm ngổn ngang khắp nơi. “Tiểu Chí, lượm hết đống này về. ”Một giọng nói lạnh lùng vang lên. “Vâng chị Thanh. Chỗ này đủ để chúng ta sống qua mùa đông rồi. ”Một người trẻ tuổi trông như sinh viên đại học vui mừng đáp. “Đúng vậy, cho dù chúng ta không ra ngoài suốt hai tháng cũng đủ lương thực để ăn. ”Cô gái còn lại trong hai người cũng là cô gái duy nhất của nhóm vui vẻ không thôi. Hề Thanh Thanh quan sát xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng: “Nhặt xong thì mau đi về, tôi cứ cảm thấy có dự cảm không tốt. ”Tim đập ngày càng nhanh, giọng điệu cũng sốt ruột hơn. Mọi người nghe trụ cột tinh thần của nhóm nói vậy thì biết khả năng có nguy hiểm gì thật, mặc dù chị Thanh chỉ có dị năng sức mạnh và dị năng thực vật nhưng giác quan thứ sáu của cô vô cùng chuẩn xác. “Không ổn! Thú biến dị cấp chín! Chạy mau!”Hề Thanh Thanh quay đầu lại, vừa liếc nhìn cái đã thấy hãi, một… Cố Trân Châu nghĩ vậy bèn gắp một miếng thịt xào cải cho Hề Thanh Thanh: "Chị dâu ăn nhiều chút, xem chị gầy chưa kìa."Hề Thanh Thanh không biết cô nhóc trước mặt đang tưởng tượng cái gì, vừa nhận lấy đồ ăn cô ấy đút cho, cái miệng nhỏ nhắn còn luôn miệng nói: "Trư Trư ơi, em tốt ghê, nếu em là đàn ông thì chị có chết sống cũng phải gả cho em.Đáng tiếc em là con gái, cũng không biết là ai có phúc như vậy, lấy được Trư Trư tốt bụng rộng rãi xinh đẹp lại còn săn sóc của chúng ta nữa."Một câu mật ngọt khiến Cố Trân Châu không biết phải làm sao, cô ấy có tốt như vậy à?Chị dâu là thanh niên trí thức, là người từng trải qua các mặt của xã hội, chị ấy nói mình tốt thì chắc là tốt rồi.Xem ra, sau này phải càng đối xử tốt với chị ấy hơn mới được!Nhưng miệng lại nói: "Ầy! Em nào có tốt như vậy?"Hề Thanh Thanh trợn mắt, lộ ra vẻ mặt chị không cho phép em tự xem nhẹ mình: "Đúng là Trư Trư tốt như vậy đó! Giờ Trư Trư đã mua vải làm quần áo cho chị, cho chị ăn thịt kho tàu, mai sau chắc hẳn còn mua xe đạp, radio, tivi nữa! Với chị, Trư Trư của chúng ta chính là cô em chồng tốt nhất!"Dù sao cô cũng chỉ có một cô em chồng ruột thịt, người còn lại là chị chồng, vậy là hợp lý rồi!Cố Trân Châu bị khen đến nỗi hai má ửng đỏ: "Hì hì! Sau này em sẽ mua hết! Chị uống thêm miếng canh đi, đừng để nghẹn."Hề Thanh Thanh: "Ừ!"Người thời này chưa ai từng được nghe lời khen nào trực tiếp như vậy, chỉ trong một buổi sáng mà hai người đã thân thiết như chị em ruột.Cố Trân Châu bị lừa đến mức chỉ hận không thể tiêu hết tiền cho Hề Thanh Thanh.Còn Cố Viễn Hàn thì trời chưa sáng đã đi ra khỏi nhà.Lần nào cũng tập hợp ở phía Nam thôn với Phùng Tiểu Giang đang sống ở phía Tây thôn, sau đó bắt đầu công việc của họ.Lúc này, hai người đi ra khỏi một con hẻm khuất, Phùng Tiểu Giang nghĩ đến kết quả hôm nay thì không khỏi cười lên tiếng: "Hì hì! Anh Hàn, em còn đang bảo anh cưới vợ xong quên em luôn rồi cơ."Cố Viễn Hàn đen mặt liếc cậu ta một cái: "Ăn nói kiểu gì thế? Định chấm ***** của tôi hả?”Phùng Tiểu Giang bước tới, mặt mày nịnh nọt đấm bóp cánh tay cho Cố Viễn Hàn, chủ yếu là do cậu ta với không tới."Không không, anh Hàn, anh xem hôm nay chúng ta cũng kiếm được rất nhiều, hay là đến tiệm cơm quốc doanh ăn ngon một bữa?"Cố Viễn Hàn nghĩ đến tiệm cơm quốc doanh là lại nhớ đến cô nhóc thanh niên trí thức trong nhà.Cô thích ăn như vậy, anh lại chưa dẫn cô đến tiệm cơm quốc doanh ăn bữa nào! Khoai tây hầm cùng mấy miếng thịt ít ỏi trong nhà cũng được cô ăn hết sức ngon miệng.Trước đây, anh còn mua mấy cái bánh bao thịt cho người nhà, nhưng từ khi cô gả đến, để tránh cô nhận ra gì đó, anh chưa từng mang đồ ăn về nhà lần nào, anh cũng quá đáng thật!.

Cố Trân Châu nghĩ vậy bèn gắp một miếng thịt xào cải cho Hề Thanh Thanh: "Chị dâu ăn nhiều chút, xem chị gầy chưa kìa.

"Hề Thanh Thanh không biết cô nhóc trước mặt đang tưởng tượng cái gì, vừa nhận lấy đồ ăn cô ấy đút cho, cái miệng nhỏ nhắn còn luôn miệng nói: "Trư Trư ơi, em tốt ghê, nếu em là đàn ông thì chị có chết sống cũng phải gả cho em.

Đáng tiếc em là con gái, cũng không biết là ai có phúc như vậy, lấy được Trư Trư tốt bụng rộng rãi xinh đẹp lại còn săn sóc của chúng ta nữa.

"Một câu mật ngọt khiến Cố Trân Châu không biết phải làm sao, cô ấy có tốt như vậy à?Chị dâu là thanh niên trí thức, là người từng trải qua các mặt của xã hội, chị ấy nói mình tốt thì chắc là tốt rồi.

Xem ra, sau này phải càng đối xử tốt với chị ấy hơn mới được!Nhưng miệng lại nói: "Ầy! Em nào có tốt như vậy?"Hề Thanh Thanh trợn mắt, lộ ra vẻ mặt chị không cho phép em tự xem nhẹ mình: "Đúng là Trư Trư tốt như vậy đó! Giờ Trư Trư đã mua vải làm quần áo cho chị, cho chị ăn thịt kho tàu, mai sau chắc hẳn còn mua xe đạp, radio, tivi nữa! Với chị, Trư Trư của chúng ta chính là cô em chồng tốt nhất!"Dù sao cô cũng chỉ có một cô em chồng ruột thịt, người còn lại là chị chồng, vậy là hợp lý rồi!Cố Trân Châu bị khen đến nỗi hai má ửng đỏ: "Hì hì! Sau này em sẽ mua hết! Chị uống thêm miếng canh đi, đừng để nghẹn.

"Hề Thanh Thanh: "Ừ!"Người thời này chưa ai từng được nghe lời khen nào trực tiếp như vậy, chỉ trong một buổi sáng mà hai người đã thân thiết như chị em ruột.

Cố Trân Châu bị lừa đến mức chỉ hận không thể tiêu hết tiền cho Hề Thanh Thanh.

Còn Cố Viễn Hàn thì trời chưa sáng đã đi ra khỏi nhà.

Lần nào cũng tập hợp ở phía Nam thôn với Phùng Tiểu Giang đang sống ở phía Tây thôn, sau đó bắt đầu công việc của họ.

Lúc này, hai người đi ra khỏi một con hẻm khuất, Phùng Tiểu Giang nghĩ đến kết quả hôm nay thì không khỏi cười lên tiếng: "Hì hì! Anh Hàn, em còn đang bảo anh cưới vợ xong quên em luôn rồi cơ.

"Cố Viễn Hàn đen mặt liếc cậu ta một cái: "Ăn nói kiểu gì thế? Định chấm ***** của tôi hả?”Phùng Tiểu Giang bước tới, mặt mày nịnh nọt đấm bóp cánh tay cho Cố Viễn Hàn, chủ yếu là do cậu ta với không tới.

"Không không, anh Hàn, anh xem hôm nay chúng ta cũng kiếm được rất nhiều, hay là đến tiệm cơm quốc doanh ăn ngon một bữa?"Cố Viễn Hàn nghĩ đến tiệm cơm quốc doanh là lại nhớ đến cô nhóc thanh niên trí thức trong nhà.

Cô thích ăn như vậy, anh lại chưa dẫn cô đến tiệm cơm quốc doanh ăn bữa nào! Khoai tây hầm cùng mấy miếng thịt ít ỏi trong nhà cũng được cô ăn hết sức ngon miệng.

Trước đây, anh còn mua mấy cái bánh bao thịt cho người nhà, nhưng từ khi cô gả đến, để tránh cô nhận ra gì đó, anh chưa từng mang đồ ăn về nhà lần nào, anh cũng quá đáng thật!.

Xuyên Qua 70 Gả Cho Ác Bá Hoá Lười NhácTác giả: Thần Phong TriệtTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrong khu rừng rậm cao lớn lạ thường, một nhóm người máu me be bét, xung quanh là thú biến dị không giống bình thường nằm ngổn ngang khắp nơi. “Tiểu Chí, lượm hết đống này về. ”Một giọng nói lạnh lùng vang lên. “Vâng chị Thanh. Chỗ này đủ để chúng ta sống qua mùa đông rồi. ”Một người trẻ tuổi trông như sinh viên đại học vui mừng đáp. “Đúng vậy, cho dù chúng ta không ra ngoài suốt hai tháng cũng đủ lương thực để ăn. ”Cô gái còn lại trong hai người cũng là cô gái duy nhất của nhóm vui vẻ không thôi. Hề Thanh Thanh quan sát xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng: “Nhặt xong thì mau đi về, tôi cứ cảm thấy có dự cảm không tốt. ”Tim đập ngày càng nhanh, giọng điệu cũng sốt ruột hơn. Mọi người nghe trụ cột tinh thần của nhóm nói vậy thì biết khả năng có nguy hiểm gì thật, mặc dù chị Thanh chỉ có dị năng sức mạnh và dị năng thực vật nhưng giác quan thứ sáu của cô vô cùng chuẩn xác. “Không ổn! Thú biến dị cấp chín! Chạy mau!”Hề Thanh Thanh quay đầu lại, vừa liếc nhìn cái đã thấy hãi, một… Cố Trân Châu nghĩ vậy bèn gắp một miếng thịt xào cải cho Hề Thanh Thanh: "Chị dâu ăn nhiều chút, xem chị gầy chưa kìa."Hề Thanh Thanh không biết cô nhóc trước mặt đang tưởng tượng cái gì, vừa nhận lấy đồ ăn cô ấy đút cho, cái miệng nhỏ nhắn còn luôn miệng nói: "Trư Trư ơi, em tốt ghê, nếu em là đàn ông thì chị có chết sống cũng phải gả cho em.Đáng tiếc em là con gái, cũng không biết là ai có phúc như vậy, lấy được Trư Trư tốt bụng rộng rãi xinh đẹp lại còn săn sóc của chúng ta nữa."Một câu mật ngọt khiến Cố Trân Châu không biết phải làm sao, cô ấy có tốt như vậy à?Chị dâu là thanh niên trí thức, là người từng trải qua các mặt của xã hội, chị ấy nói mình tốt thì chắc là tốt rồi.Xem ra, sau này phải càng đối xử tốt với chị ấy hơn mới được!Nhưng miệng lại nói: "Ầy! Em nào có tốt như vậy?"Hề Thanh Thanh trợn mắt, lộ ra vẻ mặt chị không cho phép em tự xem nhẹ mình: "Đúng là Trư Trư tốt như vậy đó! Giờ Trư Trư đã mua vải làm quần áo cho chị, cho chị ăn thịt kho tàu, mai sau chắc hẳn còn mua xe đạp, radio, tivi nữa! Với chị, Trư Trư của chúng ta chính là cô em chồng tốt nhất!"Dù sao cô cũng chỉ có một cô em chồng ruột thịt, người còn lại là chị chồng, vậy là hợp lý rồi!Cố Trân Châu bị khen đến nỗi hai má ửng đỏ: "Hì hì! Sau này em sẽ mua hết! Chị uống thêm miếng canh đi, đừng để nghẹn."Hề Thanh Thanh: "Ừ!"Người thời này chưa ai từng được nghe lời khen nào trực tiếp như vậy, chỉ trong một buổi sáng mà hai người đã thân thiết như chị em ruột.Cố Trân Châu bị lừa đến mức chỉ hận không thể tiêu hết tiền cho Hề Thanh Thanh.Còn Cố Viễn Hàn thì trời chưa sáng đã đi ra khỏi nhà.Lần nào cũng tập hợp ở phía Nam thôn với Phùng Tiểu Giang đang sống ở phía Tây thôn, sau đó bắt đầu công việc của họ.Lúc này, hai người đi ra khỏi một con hẻm khuất, Phùng Tiểu Giang nghĩ đến kết quả hôm nay thì không khỏi cười lên tiếng: "Hì hì! Anh Hàn, em còn đang bảo anh cưới vợ xong quên em luôn rồi cơ."Cố Viễn Hàn đen mặt liếc cậu ta một cái: "Ăn nói kiểu gì thế? Định chấm ***** của tôi hả?”Phùng Tiểu Giang bước tới, mặt mày nịnh nọt đấm bóp cánh tay cho Cố Viễn Hàn, chủ yếu là do cậu ta với không tới."Không không, anh Hàn, anh xem hôm nay chúng ta cũng kiếm được rất nhiều, hay là đến tiệm cơm quốc doanh ăn ngon một bữa?"Cố Viễn Hàn nghĩ đến tiệm cơm quốc doanh là lại nhớ đến cô nhóc thanh niên trí thức trong nhà.Cô thích ăn như vậy, anh lại chưa dẫn cô đến tiệm cơm quốc doanh ăn bữa nào! Khoai tây hầm cùng mấy miếng thịt ít ỏi trong nhà cũng được cô ăn hết sức ngon miệng.Trước đây, anh còn mua mấy cái bánh bao thịt cho người nhà, nhưng từ khi cô gả đến, để tránh cô nhận ra gì đó, anh chưa từng mang đồ ăn về nhà lần nào, anh cũng quá đáng thật!.

Chương 41: Chương 41