Tác giả:

Mùa đông năm nay lạnh cực kì, trên khung cửa sổ đã kết một lớp băng thật dày. Ngón tay giữa khẽ chạm lên pha lê, xem từng chút băng tuyết kia hòa tan dưới đầu ngón tay, dường như cậu ghét bỏ băng tan quá chậm, liền giơ tay áp đi lên. Cậu nhìn ảnh ngược bản thân trong gương, áo bông cùng len lông cừu, bụng cao cao phồng lên, được một bàn tay khác che chở, ngăn cách gió lạnh từ bên ngoài thổi tới. Đã sắp qua 12 giờ khuya, mà Trần Mộc còn chưa có trở về. Một bàn tiệc sinh nhật vì Trần Mộc mà chuẩn bị chưa hề được động tới, sớm đã lạnh thấu. Sầm Hoan lấy điện thoại ra, gọi cho số điện thoại được đặt ở mục quay số nhanh số 1. “Alo, xin chào.” Là thanh âm của một cậu trai trẻ. “Ai.” Thanh âm của Trần Mộc từ bên cạnh truyền đến, trầm thấp lại dễ nghe, còn mang theo chút gợi cảm khàn khàn khi say. “Là Sầm tiên sinh.” Di động rốt cuộc chuyển tới tay chính chủ: “Đã trễ thế này, như thế nào còn chưa ngủ?” Sầm Hoan không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh uống rượu?” “Xã giao, không từ chối được.” Y nhẹ…

Chương 14

Trần HoanTác giả: Tô PhứcTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhMùa đông năm nay lạnh cực kì, trên khung cửa sổ đã kết một lớp băng thật dày. Ngón tay giữa khẽ chạm lên pha lê, xem từng chút băng tuyết kia hòa tan dưới đầu ngón tay, dường như cậu ghét bỏ băng tan quá chậm, liền giơ tay áp đi lên. Cậu nhìn ảnh ngược bản thân trong gương, áo bông cùng len lông cừu, bụng cao cao phồng lên, được một bàn tay khác che chở, ngăn cách gió lạnh từ bên ngoài thổi tới. Đã sắp qua 12 giờ khuya, mà Trần Mộc còn chưa có trở về. Một bàn tiệc sinh nhật vì Trần Mộc mà chuẩn bị chưa hề được động tới, sớm đã lạnh thấu. Sầm Hoan lấy điện thoại ra, gọi cho số điện thoại được đặt ở mục quay số nhanh số 1. “Alo, xin chào.” Là thanh âm của một cậu trai trẻ. “Ai.” Thanh âm của Trần Mộc từ bên cạnh truyền đến, trầm thấp lại dễ nghe, còn mang theo chút gợi cảm khàn khàn khi say. “Là Sầm tiên sinh.” Di động rốt cuộc chuyển tới tay chính chủ: “Đã trễ thế này, như thế nào còn chưa ngủ?” Sầm Hoan không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh uống rượu?” “Xã giao, không từ chối được.” Y nhẹ… Sầm Hoan bỗng nhiên cảm thấy không thú vị, một Sầm Hoan một lòng một dạ yêu Trần Mộc, một Sầm Hoan toàn tâm toàn ý tin tưởng Trần Mộc, giờ đã bị bào mòn đi từng chút từng chút một. Còn một Trần Mộc coi Sầm Hoan như trân bảo, từ lâu đã mất đi nhu tình vạn chủng.Nào còn một đôi trời sinh một cặp nữa đâu.“Trần Mộc, chúng ta ly hôn đi.”Dứt khoát nói ra lời kia, tâm đã không còn bất an như trước. Đáng nhẽ cậu nên nói từ lâu mới phải.“Anh không đồng ý.” Trần Mộc nhắm mắt, cố tỏ ra mình đang bình tĩnh.“Ngoan, không cần lại nói ra mấy lời như vậy.”Trần Mộc ôm Sầm Hoan đi vào phòng tắm, Sầm Hoan né tránh: “Tôi tự làm được, anh đi ra ngoài.”Trần Mộc khẽ hôn lên khóe môi cậu: “Anh đi làm cơm chiều.”Sầm Hoan đứng dưới vòi hoa sen, cúi đầu nhìn lại, từ cổ đến trước ngực, tràn ngập dấu hôn vết cắn, ***** khó chịu cực kì. Hành vi vừa nãy của Trần Mộc, hoàn toàn có thể coi là gia bạo.Không phải phẫn nộ, mà chỉ là cảm thấy thất vọng. Trần Mộc không tin cậu sẽ lặng lẽ bỏ đi, cũng như cậu cũng chẳng hề tin Trần Mộc sẽ tốt với cậu cả đời.Một khi đã như vậy, nói nhiều mà làm gì.Trần Mộc đi ra phòng ngủ, nhăn mày suy tư. Bản thân vừa nãy, hoàn toàn đã điên mất rồi, khi y nhìn thấy Sầm Hoan kéo vali đi ra khỏi cửa, y quá sợ hãi, y sợ Sầm Hoan lại một lần nữa ra đi không bao giờ trở về nữa, y sợ bản thân rốt cuộc không tìm thấy cậu.Nhưng dưới cơn xúc động, y đã chọc giận cậu, Sầm Hoan là kiểu người nhìn mềm mỏng nhưng rất cương quyết, một khi cậu đã quyết định rời đi, thì sẽ không ở lại.Y ra đến ngoài phòng khách, thấy điện thoại của Sầm Hoan rơi trên sàn, cúi xuống nhặt lên đặt lên bàn, bỗng nhiên điện thoại đổ chuông.Trần Mộc định nhấn tắt đi lại không ngờ ấn nhầm sang nhận cuộc gọi.“Tiểu Hoan, đã nói hẹn nhau bốn rưỡi cơ mà, thế mà cậu lại dám cho tớ leo cây!”“…..”“Phấn mắt của tớ, máy mát xa mặt nữa, cậu vứt chúng ở đâu rồi hả?”“…..”“…. Tôi là Trần Mộc. Tiểu Hoan đang tắm, có chuyện gì em ấy sẽ gọi lại cho cậu sau.”“Ồ Trần ca hả.” Hứa Minh Triết ngượng ngùng nói: “Ngại quá, vậy anh nhắn cậu ấy lát gọi lại cho em nhé.”“Được.”Trần Mộc kéo chiếc vali còn vứt ngoài hành lang vào nhà, mở ra, quả nhiên chất đầy đủ loại mỹ phẩm đồ trang điểm linh tinh.Như thế này chỗ nào giống như người bỏ nhà ra đi đâu?Vậy mà y lại còn…. Trời ơi não của y bị chó gặm hết rồi sao?…Sầm Hoan tắm rửa sạch sẽ, quấn khăn tắm chuẩn bị đi ra, tay vừa chạm đến nắm đấm cửa liền khựng lại.Toàn thân cậu đều đang nóng ran lên, cúi đầu nhìn xuống đập vào mắt chính là làn da đang ửng hồng, hai điểm nhỏ trước ngực dựng thẳng lên, cái trán đổ mồ hôi, tuyến thể sau gáy có chút ngứa ngáy. Trong hơi nước mông lung, cả phòng tắm tràn ngập mùi hoa diên vĩ.Cậu đã không phải thằng nhóc mới lớn, cậu biết rõ hiện tại mình chuẩn bị bước vào kì *****.Vào đúng thời khắc mấu chốt cậu muốn rời khỏi Trần Mộc.Cậu nhanh chân đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.

Sầm Hoan bỗng nhiên cảm thấy không thú vị, một Sầm Hoan một lòng một dạ yêu Trần Mộc, một Sầm Hoan toàn tâm toàn ý tin tưởng Trần Mộc, giờ đã bị bào mòn đi từng chút từng chút một. Còn một Trần Mộc coi Sầm Hoan như trân bảo, từ lâu đã mất đi nhu tình vạn chủng.

Nào còn một đôi trời sinh một cặp nữa đâu.

“Trần Mộc, chúng ta ly hôn đi.”

Dứt khoát nói ra lời kia, tâm đã không còn bất an như trước. Đáng nhẽ cậu nên nói từ lâu mới phải.

“Anh không đồng ý.” Trần Mộc nhắm mắt, cố tỏ ra mình đang bình tĩnh.

“Ngoan, không cần lại nói ra mấy lời như vậy.”

Trần Mộc ôm Sầm Hoan đi vào phòng tắm, Sầm Hoan né tránh: “Tôi tự làm được, anh đi ra ngoài.”

Trần Mộc khẽ hôn lên khóe môi cậu: “Anh đi làm cơm chiều.”

Sầm Hoan đứng dưới vòi hoa sen, cúi đầu nhìn lại, từ cổ đến trước ngực, tràn ngập dấu hôn vết cắn, ***** khó chịu cực kì. Hành vi vừa nãy của Trần Mộc, hoàn toàn có thể coi là gia bạo.

Không phải phẫn nộ, mà chỉ là cảm thấy thất vọng. Trần Mộc không tin cậu sẽ lặng lẽ bỏ đi, cũng như cậu cũng chẳng hề tin Trần Mộc sẽ tốt với cậu cả đời.

Một khi đã như vậy, nói nhiều mà làm gì.

Trần Mộc đi ra phòng ngủ, nhăn mày suy tư. Bản thân vừa nãy, hoàn toàn đã điên mất rồi, khi y nhìn thấy Sầm Hoan kéo vali đi ra khỏi cửa, y quá sợ hãi, y sợ Sầm Hoan lại một lần nữa ra đi không bao giờ trở về nữa, y sợ bản thân rốt cuộc không tìm thấy cậu.

Nhưng dưới cơn xúc động, y đã chọc giận cậu, Sầm Hoan là kiểu người nhìn mềm mỏng nhưng rất cương quyết, một khi cậu đã quyết định rời đi, thì sẽ không ở lại.

Y ra đến ngoài phòng khách, thấy điện thoại của Sầm Hoan rơi trên sàn, cúi xuống nhặt lên đặt lên bàn, bỗng nhiên điện thoại đổ chuông.

Trần Mộc định nhấn tắt đi lại không ngờ ấn nhầm sang nhận cuộc gọi.

“Tiểu Hoan, đã nói hẹn nhau bốn rưỡi cơ mà, thế mà cậu lại dám cho tớ leo cây!”

“…..”

“Phấn mắt của tớ, máy mát xa mặt nữa, cậu vứt chúng ở đâu rồi hả?”

“…..”

“…. Tôi là Trần Mộc. Tiểu Hoan đang tắm, có chuyện gì em ấy sẽ gọi lại cho cậu sau.”

“Ồ Trần ca hả.” Hứa Minh Triết ngượng ngùng nói: “Ngại quá, vậy anh nhắn cậu ấy lát gọi lại cho em nhé.”

“Được.”

Trần Mộc kéo chiếc vali còn vứt ngoài hành lang vào nhà, mở ra, quả nhiên chất đầy đủ loại mỹ phẩm đồ trang điểm linh tinh.

Như thế này chỗ nào giống như người bỏ nhà ra đi đâu?

Vậy mà y lại còn…. Trời ơi não của y bị chó gặm hết rồi sao?

Sầm Hoan tắm rửa sạch sẽ, quấn khăn tắm chuẩn bị đi ra, tay vừa chạm đến nắm đấm cửa liền khựng lại.

Toàn thân cậu đều đang nóng ran lên, cúi đầu nhìn xuống đập vào mắt chính là làn da đang ửng hồng, hai điểm nhỏ trước ngực dựng thẳng lên, cái trán đổ mồ hôi, tuyến thể sau gáy có chút ngứa ngáy. Trong hơi nước mông lung, cả phòng tắm tràn ngập mùi hoa diên vĩ.

Cậu đã không phải thằng nhóc mới lớn, cậu biết rõ hiện tại mình chuẩn bị bước vào kì *****.

Vào đúng thời khắc mấu chốt cậu muốn rời khỏi Trần Mộc.

Cậu nhanh chân đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.

Trần HoanTác giả: Tô PhứcTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhMùa đông năm nay lạnh cực kì, trên khung cửa sổ đã kết một lớp băng thật dày. Ngón tay giữa khẽ chạm lên pha lê, xem từng chút băng tuyết kia hòa tan dưới đầu ngón tay, dường như cậu ghét bỏ băng tan quá chậm, liền giơ tay áp đi lên. Cậu nhìn ảnh ngược bản thân trong gương, áo bông cùng len lông cừu, bụng cao cao phồng lên, được một bàn tay khác che chở, ngăn cách gió lạnh từ bên ngoài thổi tới. Đã sắp qua 12 giờ khuya, mà Trần Mộc còn chưa có trở về. Một bàn tiệc sinh nhật vì Trần Mộc mà chuẩn bị chưa hề được động tới, sớm đã lạnh thấu. Sầm Hoan lấy điện thoại ra, gọi cho số điện thoại được đặt ở mục quay số nhanh số 1. “Alo, xin chào.” Là thanh âm của một cậu trai trẻ. “Ai.” Thanh âm của Trần Mộc từ bên cạnh truyền đến, trầm thấp lại dễ nghe, còn mang theo chút gợi cảm khàn khàn khi say. “Là Sầm tiên sinh.” Di động rốt cuộc chuyển tới tay chính chủ: “Đã trễ thế này, như thế nào còn chưa ngủ?” Sầm Hoan không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh uống rượu?” “Xã giao, không từ chối được.” Y nhẹ… Sầm Hoan bỗng nhiên cảm thấy không thú vị, một Sầm Hoan một lòng một dạ yêu Trần Mộc, một Sầm Hoan toàn tâm toàn ý tin tưởng Trần Mộc, giờ đã bị bào mòn đi từng chút từng chút một. Còn một Trần Mộc coi Sầm Hoan như trân bảo, từ lâu đã mất đi nhu tình vạn chủng.Nào còn một đôi trời sinh một cặp nữa đâu.“Trần Mộc, chúng ta ly hôn đi.”Dứt khoát nói ra lời kia, tâm đã không còn bất an như trước. Đáng nhẽ cậu nên nói từ lâu mới phải.“Anh không đồng ý.” Trần Mộc nhắm mắt, cố tỏ ra mình đang bình tĩnh.“Ngoan, không cần lại nói ra mấy lời như vậy.”Trần Mộc ôm Sầm Hoan đi vào phòng tắm, Sầm Hoan né tránh: “Tôi tự làm được, anh đi ra ngoài.”Trần Mộc khẽ hôn lên khóe môi cậu: “Anh đi làm cơm chiều.”Sầm Hoan đứng dưới vòi hoa sen, cúi đầu nhìn lại, từ cổ đến trước ngực, tràn ngập dấu hôn vết cắn, ***** khó chịu cực kì. Hành vi vừa nãy của Trần Mộc, hoàn toàn có thể coi là gia bạo.Không phải phẫn nộ, mà chỉ là cảm thấy thất vọng. Trần Mộc không tin cậu sẽ lặng lẽ bỏ đi, cũng như cậu cũng chẳng hề tin Trần Mộc sẽ tốt với cậu cả đời.Một khi đã như vậy, nói nhiều mà làm gì.Trần Mộc đi ra phòng ngủ, nhăn mày suy tư. Bản thân vừa nãy, hoàn toàn đã điên mất rồi, khi y nhìn thấy Sầm Hoan kéo vali đi ra khỏi cửa, y quá sợ hãi, y sợ Sầm Hoan lại một lần nữa ra đi không bao giờ trở về nữa, y sợ bản thân rốt cuộc không tìm thấy cậu.Nhưng dưới cơn xúc động, y đã chọc giận cậu, Sầm Hoan là kiểu người nhìn mềm mỏng nhưng rất cương quyết, một khi cậu đã quyết định rời đi, thì sẽ không ở lại.Y ra đến ngoài phòng khách, thấy điện thoại của Sầm Hoan rơi trên sàn, cúi xuống nhặt lên đặt lên bàn, bỗng nhiên điện thoại đổ chuông.Trần Mộc định nhấn tắt đi lại không ngờ ấn nhầm sang nhận cuộc gọi.“Tiểu Hoan, đã nói hẹn nhau bốn rưỡi cơ mà, thế mà cậu lại dám cho tớ leo cây!”“…..”“Phấn mắt của tớ, máy mát xa mặt nữa, cậu vứt chúng ở đâu rồi hả?”“…..”“…. Tôi là Trần Mộc. Tiểu Hoan đang tắm, có chuyện gì em ấy sẽ gọi lại cho cậu sau.”“Ồ Trần ca hả.” Hứa Minh Triết ngượng ngùng nói: “Ngại quá, vậy anh nhắn cậu ấy lát gọi lại cho em nhé.”“Được.”Trần Mộc kéo chiếc vali còn vứt ngoài hành lang vào nhà, mở ra, quả nhiên chất đầy đủ loại mỹ phẩm đồ trang điểm linh tinh.Như thế này chỗ nào giống như người bỏ nhà ra đi đâu?Vậy mà y lại còn…. Trời ơi não của y bị chó gặm hết rồi sao?…Sầm Hoan tắm rửa sạch sẽ, quấn khăn tắm chuẩn bị đi ra, tay vừa chạm đến nắm đấm cửa liền khựng lại.Toàn thân cậu đều đang nóng ran lên, cúi đầu nhìn xuống đập vào mắt chính là làn da đang ửng hồng, hai điểm nhỏ trước ngực dựng thẳng lên, cái trán đổ mồ hôi, tuyến thể sau gáy có chút ngứa ngáy. Trong hơi nước mông lung, cả phòng tắm tràn ngập mùi hoa diên vĩ.Cậu đã không phải thằng nhóc mới lớn, cậu biết rõ hiện tại mình chuẩn bị bước vào kì *****.Vào đúng thời khắc mấu chốt cậu muốn rời khỏi Trần Mộc.Cậu nhanh chân đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.

Chương 14