“Đừng lãng phí thời gian, cha tôi sẽ không thích dì đâu. ” Đôi mắt xinh đẹp của cô gái nhỏ tràn đầy chán ghét. Là con gái duy nhất của đạo diễn Đường, Đường Đường đã được đủ loại người trong làng giải trí lấy lòng từ khi còn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé thấy một người lì lợm la li3m như Diêm Nguyệt Thanh. “Tôi mới nói trái cây ngon thôi mà dì đã cố tình leo lên cây rồi giả vờ ngất xỉu! Muốn lừa gạt cha tôi đến gặp dì chứ gì? Dì nằm mơ đi!”Trên bãi cỏ, Diêm Nguyệt Thanh vừa tỉnh lại với vẻ mặt đờ đẫn. Nỗi đau của cơ thể và những kỷ niệm điên cuồng tràn vào não, tất cả đều nhắc nhở cô rằng…Cô xuyên sách rồi!Xuyên vào cuốn tiểu thuyết “Tôi dựa vào Baby Show trở nên nổi tiếng trên Internet”Nữ chính là Tần Du Nhiên, nổi tiếng nhờ biểu hiện dịu dàng của mình trong một lần livestream. Mà Diêm Nguyệt Thanh, là nhân vật nữ ác độc trong sách. Tần Du Nhiên tặng quà cho lũ trẻ, Diêm Nguyệt Thanh nịnh nọt Đường Đường. Tần Du Nhiên hỗ trợ các em bé dễ thương làm nhiệm vụ, Diêm Nguyệt Thanh…

Chương 46: Chương 46

Nữ Phụ Ác Độc Baby Show Bị Bé Cưng Phản DameTác giả: Nguyệt Lạc Miên TinhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đừng lãng phí thời gian, cha tôi sẽ không thích dì đâu. ” Đôi mắt xinh đẹp của cô gái nhỏ tràn đầy chán ghét. Là con gái duy nhất của đạo diễn Đường, Đường Đường đã được đủ loại người trong làng giải trí lấy lòng từ khi còn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé thấy một người lì lợm la li3m như Diêm Nguyệt Thanh. “Tôi mới nói trái cây ngon thôi mà dì đã cố tình leo lên cây rồi giả vờ ngất xỉu! Muốn lừa gạt cha tôi đến gặp dì chứ gì? Dì nằm mơ đi!”Trên bãi cỏ, Diêm Nguyệt Thanh vừa tỉnh lại với vẻ mặt đờ đẫn. Nỗi đau của cơ thể và những kỷ niệm điên cuồng tràn vào não, tất cả đều nhắc nhở cô rằng…Cô xuyên sách rồi!Xuyên vào cuốn tiểu thuyết “Tôi dựa vào Baby Show trở nên nổi tiếng trên Internet”Nữ chính là Tần Du Nhiên, nổi tiếng nhờ biểu hiện dịu dàng của mình trong một lần livestream. Mà Diêm Nguyệt Thanh, là nhân vật nữ ác độc trong sách. Tần Du Nhiên tặng quà cho lũ trẻ, Diêm Nguyệt Thanh nịnh nọt Đường Đường. Tần Du Nhiên hỗ trợ các em bé dễ thương làm nhiệm vụ, Diêm Nguyệt Thanh… Dưới chân núi có người canh gác, xe lái vào phải mất tầm mười phút mới nhìn thấy được cổng trang viên.Kiến trúc hoành tráng vĩ đại, giống như một con sư tử oai phong đang đứng sừng sững khiến lòng người chấn động.Tòa nhà chính rất hiên ngang, nếu nhìn kỹ thì cách trang trí xung quanh đi theo hơi hướng cổ điển, lịch sự và tao nhã.Từ chi tiết lớn là gạch ngói đến chi tiết nhỏ là cỏ cây đều được thiết kế tỉ mỉ, các yếu tố và phong cách của các vùng miền khác nhau được pha trộn lần lượt mà không có vẻ quá đà.Ở phòng sách trên tầng ba, hàng nghìn cuốn sách được xếp gọn gàng trên giá sách mở, thiết kế hình vòng cung lõm sát đất ở chính giữa, tích hợp cầu thang và khu vực nghỉ ngơi thành một khu thống nhất.Quân Diễn xụ mặt ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, hàng mi rủ xuống, vừa vặn che đi đôi mắt đang thất thần của cậu.Ở bên kia, Quân Cửu cầm một tập tài liệu rất dày và báo cáo ngắn gọn tình hình cho người đàn ông cạnh chiếc bàn bằng gỗ trầm.Mà ở đó… Phiên bản trưởng thành của Quân Diễn đang ngồi chỗ đấy!Anh có đường nét sắc sảo, đôi mắt đen lạnh lùng dưới hàng lông mày sắc bén tựa như một con chim ưng trong đêm.Khuôn mặt hại nước hại dân ấy được bao phủ bởi một sự hiểm ác quá đỗi lạnh lẽo! Khiến cho người ta không dám có suy nghĩ xấu với anh, mà chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu gọi anh là thần.Rõ ràng là tư thế thoải mái ngồi trên ghế, ngón tay mảnh khảnh, thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn, từng tiếng vang lên như tiếng tích tắc của đồng hồ, gõ vào lòng người.Anh nghe báo cáo, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt mà mang một cảm giác ớn lạnh khó tả.“Báo cáo của chi nhánh trong quý này…”Ngay khi nói đến đây thì người ngồi trên ghế đột nhiên nâng ngón tay, anh chỉ đơn giản ra hiệu cắt ngang, động tác của anh chứa đầy uy quyền của cấp trên.Quân Cửu lập tức dừng lại: “Ông chủ?”Quân Lệ lẳng lặng tựa vào ghế, giọng điệu của anh không chút dao động: “Tiểu Diễn, con có tâm sự gì sao?”Quân Diễn ngồi trên ghế sô pha sực tỉnh, cậu lắc đầu một cách vô cảm.“Không có ạ…”Quân Lệ liếc nhìn cậu.“Đã hai phút rồi mà con vẫn chưa lật cuốn sách trên tay con.”Quân Diễn dừng lại và đặt cuốn sách lên đùi.Quân Lệ thấy thế thì cúi đầu rồi nói nhỏ: “Anh đi ra ngoài trước!”Sau khi đợi anh ta ra ngoài thì Quân Lệ mới lên tiếng với giọng điệu vừa phải.“Sau khi trở về từ thành phố C, cảm xúc của con luôn không được ổn.”Quân Diễn ừ một tiếng: “Hệ thống an ninh bên đó có vấn đề, con…”“Chỉ chút chuyện đó vẫn chưa đủ làm con suy nghĩ lâu như thế.” Quân Lệ dần vạch trần cậu: “Không muốn nói?”Quân Diễn mím môi, cậu im lặng một lúc lâu, dường như đang cân nhắc mình có nên nói hay không?Quân Lệ không vội vã, anh thản nhiên thu ánh mắt, đến khi Quân Diễn nói: “Cha, mẹ của con là ai?”Lông mày của anh lập tức nhíu lại, lòng anh tự nhiên dâng trào sự tội lỗi, dường như anh không ngờ con mình sẽ hỏi câu này?Một lát sau, khi đã bình tĩnh hơn một chút, anh mới thành thật trả lời cậu: “Cha không biết.”Ánh nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng của Quân Diễn dừng lại trên khuôn mặt của cha cậu, dường như cậu không đồng tình cho lắm.“Với thế lực nhà chúng ta, chẳng lẽ không thể điều tra sao?”“Có thể điều tra được, nhưng không cần thiết.” Đôi mắt tối đen của Quân Lệ dần nheo lại: “Cha với con đều là đứa trẻ được sinh ra từ ống nghiệm, mẹ là ai cũng không quan trọng.”“Ồ.” Quân Lệ vô tình thì Quân Diễn còn lạnh lùng hơn anh ba phần, nghe đáp án như thế cậu cũng không đau lòng, mà chỉ thờ ờ đáp lại một tiếng.Quân Lệ nhìn cậu: “Con cũng biết truyền thống của nhà họ Quân, mỗi khi cần người thừa kế thì sẽ có người sinh ra.”Quân Diễn trầm ngâm một lúc: “Thế nên, mẹ ruột của con sẽ không bao giờ xuất hiện?”Khuôn mặt nhỏ nhắn chưa nảy nở ngập tràn cảm giác lạnh lùng, giống như sương lạnh chưa tan vào sáng sớm..

Dưới chân núi có người canh gác, xe lái vào phải mất tầm mười phút mới nhìn thấy được cổng trang viên.

Kiến trúc hoành tráng vĩ đại, giống như một con sư tử oai phong đang đứng sừng sững khiến lòng người chấn động.

Tòa nhà chính rất hiên ngang, nếu nhìn kỹ thì cách trang trí xung quanh đi theo hơi hướng cổ điển, lịch sự và tao nhã.

Từ chi tiết lớn là gạch ngói đến chi tiết nhỏ là cỏ cây đều được thiết kế tỉ mỉ, các yếu tố và phong cách của các vùng miền khác nhau được pha trộn lần lượt mà không có vẻ quá đà.

Ở phòng sách trên tầng ba, hàng nghìn cuốn sách được xếp gọn gàng trên giá sách mở, thiết kế hình vòng cung lõm sát đất ở chính giữa, tích hợp cầu thang và khu vực nghỉ ngơi thành một khu thống nhất.

Quân Diễn xụ mặt ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, hàng mi rủ xuống, vừa vặn che đi đôi mắt đang thất thần của cậu.

Ở bên kia, Quân Cửu cầm một tập tài liệu rất dày và báo cáo ngắn gọn tình hình cho người đàn ông cạnh chiếc bàn bằng gỗ trầm.

Mà ở đó… Phiên bản trưởng thành của Quân Diễn đang ngồi chỗ đấy!Anh có đường nét sắc sảo, đôi mắt đen lạnh lùng dưới hàng lông mày sắc bén tựa như một con chim ưng trong đêm.

Khuôn mặt hại nước hại dân ấy được bao phủ bởi một sự hiểm ác quá đỗi lạnh lẽo! Khiến cho người ta không dám có suy nghĩ xấu với anh, mà chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu gọi anh là thần.

Rõ ràng là tư thế thoải mái ngồi trên ghế, ngón tay mảnh khảnh, thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn, từng tiếng vang lên như tiếng tích tắc của đồng hồ, gõ vào lòng người.

Anh nghe báo cáo, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt mà mang một cảm giác ớn lạnh khó tả.

“Báo cáo của chi nhánh trong quý này…”Ngay khi nói đến đây thì người ngồi trên ghế đột nhiên nâng ngón tay, anh chỉ đơn giản ra hiệu cắt ngang, động tác của anh chứa đầy uy quyền của cấp trên.

Quân Cửu lập tức dừng lại: “Ông chủ?”Quân Lệ lẳng lặng tựa vào ghế, giọng điệu của anh không chút dao động: “Tiểu Diễn, con có tâm sự gì sao?”Quân Diễn ngồi trên ghế sô pha sực tỉnh, cậu lắc đầu một cách vô cảm.

“Không có ạ…”Quân Lệ liếc nhìn cậu.

“Đã hai phút rồi mà con vẫn chưa lật cuốn sách trên tay con.

”Quân Diễn dừng lại và đặt cuốn sách lên đùi.

Quân Lệ thấy thế thì cúi đầu rồi nói nhỏ: “Anh đi ra ngoài trước!”Sau khi đợi anh ta ra ngoài thì Quân Lệ mới lên tiếng với giọng điệu vừa phải.

“Sau khi trở về từ thành phố C, cảm xúc của con luôn không được ổn.

”Quân Diễn ừ một tiếng: “Hệ thống an ninh bên đó có vấn đề, con…”“Chỉ chút chuyện đó vẫn chưa đủ làm con suy nghĩ lâu như thế.

” Quân Lệ dần vạch trần cậu: “Không muốn nói?”Quân Diễn mím môi, cậu im lặng một lúc lâu, dường như đang cân nhắc mình có nên nói hay không?Quân Lệ không vội vã, anh thản nhiên thu ánh mắt, đến khi Quân Diễn nói: “Cha, mẹ của con là ai?”Lông mày của anh lập tức nhíu lại, lòng anh tự nhiên dâng trào sự tội lỗi, dường như anh không ngờ con mình sẽ hỏi câu này?Một lát sau, khi đã bình tĩnh hơn một chút, anh mới thành thật trả lời cậu: “Cha không biết.

”Ánh nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng của Quân Diễn dừng lại trên khuôn mặt của cha cậu, dường như cậu không đồng tình cho lắm.

“Với thế lực nhà chúng ta, chẳng lẽ không thể điều tra sao?”“Có thể điều tra được, nhưng không cần thiết.

” Đôi mắt tối đen của Quân Lệ dần nheo lại: “Cha với con đều là đứa trẻ được sinh ra từ ống nghiệm, mẹ là ai cũng không quan trọng.

”“Ồ.

” Quân Lệ vô tình thì Quân Diễn còn lạnh lùng hơn anh ba phần, nghe đáp án như thế cậu cũng không đau lòng, mà chỉ thờ ờ đáp lại một tiếng.

Quân Lệ nhìn cậu: “Con cũng biết truyền thống của nhà họ Quân, mỗi khi cần người thừa kế thì sẽ có người sinh ra.

”Quân Diễn trầm ngâm một lúc: “Thế nên, mẹ ruột của con sẽ không bao giờ xuất hiện?”Khuôn mặt nhỏ nhắn chưa nảy nở ngập tràn cảm giác lạnh lùng, giống như sương lạnh chưa tan vào sáng sớm.

.

Nữ Phụ Ác Độc Baby Show Bị Bé Cưng Phản DameTác giả: Nguyệt Lạc Miên TinhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đừng lãng phí thời gian, cha tôi sẽ không thích dì đâu. ” Đôi mắt xinh đẹp của cô gái nhỏ tràn đầy chán ghét. Là con gái duy nhất của đạo diễn Đường, Đường Đường đã được đủ loại người trong làng giải trí lấy lòng từ khi còn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé thấy một người lì lợm la li3m như Diêm Nguyệt Thanh. “Tôi mới nói trái cây ngon thôi mà dì đã cố tình leo lên cây rồi giả vờ ngất xỉu! Muốn lừa gạt cha tôi đến gặp dì chứ gì? Dì nằm mơ đi!”Trên bãi cỏ, Diêm Nguyệt Thanh vừa tỉnh lại với vẻ mặt đờ đẫn. Nỗi đau của cơ thể và những kỷ niệm điên cuồng tràn vào não, tất cả đều nhắc nhở cô rằng…Cô xuyên sách rồi!Xuyên vào cuốn tiểu thuyết “Tôi dựa vào Baby Show trở nên nổi tiếng trên Internet”Nữ chính là Tần Du Nhiên, nổi tiếng nhờ biểu hiện dịu dàng của mình trong một lần livestream. Mà Diêm Nguyệt Thanh, là nhân vật nữ ác độc trong sách. Tần Du Nhiên tặng quà cho lũ trẻ, Diêm Nguyệt Thanh nịnh nọt Đường Đường. Tần Du Nhiên hỗ trợ các em bé dễ thương làm nhiệm vụ, Diêm Nguyệt Thanh… Dưới chân núi có người canh gác, xe lái vào phải mất tầm mười phút mới nhìn thấy được cổng trang viên.Kiến trúc hoành tráng vĩ đại, giống như một con sư tử oai phong đang đứng sừng sững khiến lòng người chấn động.Tòa nhà chính rất hiên ngang, nếu nhìn kỹ thì cách trang trí xung quanh đi theo hơi hướng cổ điển, lịch sự và tao nhã.Từ chi tiết lớn là gạch ngói đến chi tiết nhỏ là cỏ cây đều được thiết kế tỉ mỉ, các yếu tố và phong cách của các vùng miền khác nhau được pha trộn lần lượt mà không có vẻ quá đà.Ở phòng sách trên tầng ba, hàng nghìn cuốn sách được xếp gọn gàng trên giá sách mở, thiết kế hình vòng cung lõm sát đất ở chính giữa, tích hợp cầu thang và khu vực nghỉ ngơi thành một khu thống nhất.Quân Diễn xụ mặt ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, hàng mi rủ xuống, vừa vặn che đi đôi mắt đang thất thần của cậu.Ở bên kia, Quân Cửu cầm một tập tài liệu rất dày và báo cáo ngắn gọn tình hình cho người đàn ông cạnh chiếc bàn bằng gỗ trầm.Mà ở đó… Phiên bản trưởng thành của Quân Diễn đang ngồi chỗ đấy!Anh có đường nét sắc sảo, đôi mắt đen lạnh lùng dưới hàng lông mày sắc bén tựa như một con chim ưng trong đêm.Khuôn mặt hại nước hại dân ấy được bao phủ bởi một sự hiểm ác quá đỗi lạnh lẽo! Khiến cho người ta không dám có suy nghĩ xấu với anh, mà chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu gọi anh là thần.Rõ ràng là tư thế thoải mái ngồi trên ghế, ngón tay mảnh khảnh, thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn, từng tiếng vang lên như tiếng tích tắc của đồng hồ, gõ vào lòng người.Anh nghe báo cáo, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt mà mang một cảm giác ớn lạnh khó tả.“Báo cáo của chi nhánh trong quý này…”Ngay khi nói đến đây thì người ngồi trên ghế đột nhiên nâng ngón tay, anh chỉ đơn giản ra hiệu cắt ngang, động tác của anh chứa đầy uy quyền của cấp trên.Quân Cửu lập tức dừng lại: “Ông chủ?”Quân Lệ lẳng lặng tựa vào ghế, giọng điệu của anh không chút dao động: “Tiểu Diễn, con có tâm sự gì sao?”Quân Diễn ngồi trên ghế sô pha sực tỉnh, cậu lắc đầu một cách vô cảm.“Không có ạ…”Quân Lệ liếc nhìn cậu.“Đã hai phút rồi mà con vẫn chưa lật cuốn sách trên tay con.”Quân Diễn dừng lại và đặt cuốn sách lên đùi.Quân Lệ thấy thế thì cúi đầu rồi nói nhỏ: “Anh đi ra ngoài trước!”Sau khi đợi anh ta ra ngoài thì Quân Lệ mới lên tiếng với giọng điệu vừa phải.“Sau khi trở về từ thành phố C, cảm xúc của con luôn không được ổn.”Quân Diễn ừ một tiếng: “Hệ thống an ninh bên đó có vấn đề, con…”“Chỉ chút chuyện đó vẫn chưa đủ làm con suy nghĩ lâu như thế.” Quân Lệ dần vạch trần cậu: “Không muốn nói?”Quân Diễn mím môi, cậu im lặng một lúc lâu, dường như đang cân nhắc mình có nên nói hay không?Quân Lệ không vội vã, anh thản nhiên thu ánh mắt, đến khi Quân Diễn nói: “Cha, mẹ của con là ai?”Lông mày của anh lập tức nhíu lại, lòng anh tự nhiên dâng trào sự tội lỗi, dường như anh không ngờ con mình sẽ hỏi câu này?Một lát sau, khi đã bình tĩnh hơn một chút, anh mới thành thật trả lời cậu: “Cha không biết.”Ánh nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng của Quân Diễn dừng lại trên khuôn mặt của cha cậu, dường như cậu không đồng tình cho lắm.“Với thế lực nhà chúng ta, chẳng lẽ không thể điều tra sao?”“Có thể điều tra được, nhưng không cần thiết.” Đôi mắt tối đen của Quân Lệ dần nheo lại: “Cha với con đều là đứa trẻ được sinh ra từ ống nghiệm, mẹ là ai cũng không quan trọng.”“Ồ.” Quân Lệ vô tình thì Quân Diễn còn lạnh lùng hơn anh ba phần, nghe đáp án như thế cậu cũng không đau lòng, mà chỉ thờ ờ đáp lại một tiếng.Quân Lệ nhìn cậu: “Con cũng biết truyền thống của nhà họ Quân, mỗi khi cần người thừa kế thì sẽ có người sinh ra.”Quân Diễn trầm ngâm một lúc: “Thế nên, mẹ ruột của con sẽ không bao giờ xuất hiện?”Khuôn mặt nhỏ nhắn chưa nảy nở ngập tràn cảm giác lạnh lùng, giống như sương lạnh chưa tan vào sáng sớm..

Chương 46: Chương 46