Chương 1 “Diệp Sâm sắp trở về rồi?” Mộc Vân nâng cao chiếc bụng lớn hơn tám tháng, lúc đang ở trong phòng gấp những bộ quần áo trẻ con vừa mua, cô chợt nghe người giúp việc trong nhà bàn tán. Vậy mà anh trở về rồi? Là vì cô sắp sinh sao? Một sự vui mừng dâng lên trong lòng cô, trong phút chốc tay cô cũng khẽ run. Diệp Sâm là ba của đứa bé. Nhưng mà từ khi kết hôn đến nay, cô và anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần, chính là đêm kết hôn đó. Sau đó, anh rời đi, không gặp anh nữa. “Cục cưng, mẹ biết ba con không thích mẹ, nhưng mà không sao, chỉ cần ba con có thể đến đây xem lúc con chào đời thì mẹ đã vui rồi.” Khóe mắt của Mộc Vân hiện lên nước mắt, cô khẽ vuốt phần bụng nhô lên cao của mình. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn đều là niềm vui khó mà kiềm nén. Đúng thật là hai ngày sau, cậu cả nhà họ Diệp trở về. Mộc Vân nghe được thì lập tức kích động đến mức ôm bụng lớn chạy xuống dưới. Nhưng mà điều khiến cho sắc mặt cô tái đi chính là khi cô đi đến đầu bậc thang, cái nhìn xuống…
Chương 20
Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ ChạyTác giả: Đản QuyềnTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngChương 1 “Diệp Sâm sắp trở về rồi?” Mộc Vân nâng cao chiếc bụng lớn hơn tám tháng, lúc đang ở trong phòng gấp những bộ quần áo trẻ con vừa mua, cô chợt nghe người giúp việc trong nhà bàn tán. Vậy mà anh trở về rồi? Là vì cô sắp sinh sao? Một sự vui mừng dâng lên trong lòng cô, trong phút chốc tay cô cũng khẽ run. Diệp Sâm là ba của đứa bé. Nhưng mà từ khi kết hôn đến nay, cô và anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần, chính là đêm kết hôn đó. Sau đó, anh rời đi, không gặp anh nữa. “Cục cưng, mẹ biết ba con không thích mẹ, nhưng mà không sao, chỉ cần ba con có thể đến đây xem lúc con chào đời thì mẹ đã vui rồi.” Khóe mắt của Mộc Vân hiện lên nước mắt, cô khẽ vuốt phần bụng nhô lên cao của mình. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn đều là niềm vui khó mà kiềm nén. Đúng thật là hai ngày sau, cậu cả nhà họ Diệp trở về. Mộc Vân nghe được thì lập tức kích động đến mức ôm bụng lớn chạy xuống dưới. Nhưng mà điều khiến cho sắc mặt cô tái đi chính là khi cô đi đến đầu bậc thang, cái nhìn xuống… Chương 20Ngũ quan của hai đứa trẻ khá giống nhau, nhưng khí chất, tính tình, thậm chí là lời nói cử chỉ của bọn nhỏ hoàn toàn là hai người khác một trời một vực.Nếu nói Mặc Hi là mặt trời nhỏ, thấy người là có cảm giác như cây gặp gió xuân.Thì Diệp Minh Thành chính là Bắc Băng Dương thu nhỏ, giống y như ba cậu bé Diệp Sâm.Có lúc thậm chí còn tệ hơn!Cậu bé không thích nói chuyện, cũng không thích giao lưu, tính cách lạnh lùng quái gở, được Diệp Sâm dạy dỗ nghiêm túc có phương pháp, nhưng trên người cậu bé hoàn toàn không thấy được dáng vẻ một đứa trẻ năm tuổi nên có.“Chậc, hóa ra đây là cậu chủ nhỏ nhà họ Diệp, thật sự trông rất giống mình, nhưng cậu ấy cứng nhắc thế à? Trông như ông cụ non vậy”Mặc Hi trốn sau cửa nhìn, không nhịn được đồng tình.Trợ lý Lâm Tử Khang: “Cậu chủ nhỏ, bây giờ chúng ta chưa thể về nhà, lần này đến để chữa bệnh cho ba cậu, cậu không muốn ba khỏi bệnh sao?”Diệp Minh Thành: “…”Im lặng một lúc, dường như cuối cùng ba vẫn chiếm ưu thế trong lòng cậu.“Vây cái cô được đưa đến hôm nay là để chữa bệnh cho ba sao?”“… Thế sao?”Lâm Tử Khang cười ha hả, có hơi xấu hổ cười qua loa một câu.Khuôn mặt nhỏ của Diệp Minh Thành nhíu mày, cuối cùng cậu bé cầm dao nĩa trước mặt lên: “Nếu đã như thế thì nói cho ba biết, đối xử với cô nhà người ta tốt một chút, đừng hung dữ như thế!”.Lâm Tử Khang: “Khụ khụ khụ khụ..”Mặc Hi cách đó không xa: “III”Gì cơ?Còn dám hung dữ với mẹ cậu bé? Muốn bị đánh có phải không?!!Mặc Hi quay đầu rời đi, nắm chặt tay đi lên thẳng tầng cao nhất của khách sạn.Mấy phút sau, ở cửa phòng tổng thống cao nhất, mấy người vệ sĩ trông coi thấy một bóng người nho nhỏ với một khuôn mặt nhỏ đi từ trong thang máy ra, thoáng chốc trong lòng từng người đều xót xa.“Cậu chủ nhỏ, cậu về rồi à?”“Ừm” Mặc Hi cố gắng học theo dáng vẻ cứng nhắc vừa thấy dưới phòng ăn: “Ba đầu rồi?”“Tổng giám đốc ra ngoài rồi, nhưng anh ấy có dặn dò, nếu cậu chủ nhỏ có về thì vào nghỉ ngơi tốt trước, anh ấy sẽ nhanh chóng quay lại”.Những người này quả nhiên không nghi ngờ gì, sau khi nhanh chóng cung kính nói cho Mặc Hi tên xấu bắt nạt mẹ đã đi xong, bọn họ còn quan tâm đóng cửa phòng lại.Mặc Hi lập tức đi vào trong nhìn.Căn phòng này thật sự rất lớn, vừa nhìn thì trông giống như quảng trường lớn, chỉ là bên trong trang trí rất xa hoa, nguy nga lộng lẫy tỏa ánh sáng lung linh như cung điện vậy.Thể mẹ cậu bé đâu?Mặc Hi thu ánh mắt lại, một lần nữa mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm đám người này: “Biết rồi, các người đi đi”“Hả? Đi? Nhưng mà.”
Chương 20
Ngũ quan của hai đứa trẻ khá giống nhau, nhưng khí chất, tính tình, thậm chí là lời nói cử chỉ của bọn nhỏ hoàn toàn là hai người khác một trời một vực.
Nếu nói Mặc Hi là mặt trời nhỏ, thấy người là có cảm giác như cây gặp gió xuân.
Thì Diệp Minh Thành chính là Bắc Băng Dương thu nhỏ, giống y như ba cậu bé Diệp Sâm.
Có lúc thậm chí còn tệ hơn!
Cậu bé không thích nói chuyện, cũng không thích giao lưu, tính cách lạnh lùng quái gở, được Diệp Sâm dạy dỗ nghiêm túc có phương pháp, nhưng trên người cậu bé hoàn toàn không thấy được dáng vẻ một đứa trẻ năm tuổi nên có.
“Chậc, hóa ra đây là cậu chủ nhỏ nhà họ Diệp, thật sự trông rất giống mình, nhưng cậu ấy cứng nhắc thế à? Trông như ông cụ non vậy”
Mặc Hi trốn sau cửa nhìn, không nhịn được đồng tình.
Trợ lý Lâm Tử Khang: “Cậu chủ nhỏ, bây giờ chúng ta chưa thể về nhà, lần này đến để chữa bệnh cho ba cậu, cậu không muốn ba khỏi bệnh sao?”
Diệp Minh Thành: “…”
Im lặng một lúc, dường như cuối cùng ba vẫn chiếm ưu thế trong lòng cậu.
“Vây cái cô được đưa đến hôm nay là để chữa bệnh cho ba sao?”
“… Thế sao?”
Lâm Tử Khang cười ha hả, có hơi xấu hổ cười qua loa một câu.
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Minh Thành nhíu mày, cuối cùng cậu bé cầm dao nĩa trước mặt lên: “Nếu đã như thế thì nói cho ba biết, đối xử với cô nhà người ta tốt một chút, đừng hung dữ như thế!”.
Lâm Tử Khang: “Khụ khụ khụ khụ..”
Mặc Hi cách đó không xa: “III”
Gì cơ?
Còn dám hung dữ với mẹ cậu bé? Muốn bị đánh có phải không?!!
Mặc Hi quay đầu rời đi, nắm chặt tay đi lên thẳng tầng cao nhất của khách sạn.
Mấy phút sau, ở cửa phòng tổng thống cao nhất, mấy người vệ sĩ trông coi thấy một bóng người nho nhỏ với một khuôn mặt nhỏ đi từ trong thang máy ra, thoáng chốc trong lòng từng người đều xót xa.
“Cậu chủ nhỏ, cậu về rồi à?”
“Ừm” Mặc Hi cố gắng học theo dáng vẻ cứng nhắc vừa thấy dưới phòng ăn: “Ba đầu rồi?”
“Tổng giám đốc ra ngoài rồi, nhưng anh ấy có dặn dò, nếu cậu chủ nhỏ có về thì vào nghỉ ngơi tốt trước, anh ấy sẽ nhanh chóng quay lại”.
Những người này quả nhiên không nghi ngờ gì, sau khi nhanh chóng cung kính nói cho Mặc Hi tên xấu bắt nạt mẹ đã đi xong, bọn họ còn quan tâm đóng cửa phòng lại.
Mặc Hi lập tức đi vào trong nhìn.
Căn phòng này thật sự rất lớn, vừa nhìn thì trông giống như quảng trường lớn, chỉ là bên trong trang trí rất xa hoa, nguy nga lộng lẫy tỏa ánh sáng lung linh như cung điện vậy.
Thể mẹ cậu bé đâu?
Mặc Hi thu ánh mắt lại, một lần nữa mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm đám người này: “Biết rồi, các người đi đi”
“Hả? Đi? Nhưng mà.”
Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ ChạyTác giả: Đản QuyềnTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngChương 1 “Diệp Sâm sắp trở về rồi?” Mộc Vân nâng cao chiếc bụng lớn hơn tám tháng, lúc đang ở trong phòng gấp những bộ quần áo trẻ con vừa mua, cô chợt nghe người giúp việc trong nhà bàn tán. Vậy mà anh trở về rồi? Là vì cô sắp sinh sao? Một sự vui mừng dâng lên trong lòng cô, trong phút chốc tay cô cũng khẽ run. Diệp Sâm là ba của đứa bé. Nhưng mà từ khi kết hôn đến nay, cô và anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần, chính là đêm kết hôn đó. Sau đó, anh rời đi, không gặp anh nữa. “Cục cưng, mẹ biết ba con không thích mẹ, nhưng mà không sao, chỉ cần ba con có thể đến đây xem lúc con chào đời thì mẹ đã vui rồi.” Khóe mắt của Mộc Vân hiện lên nước mắt, cô khẽ vuốt phần bụng nhô lên cao của mình. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn đều là niềm vui khó mà kiềm nén. Đúng thật là hai ngày sau, cậu cả nhà họ Diệp trở về. Mộc Vân nghe được thì lập tức kích động đến mức ôm bụng lớn chạy xuống dưới. Nhưng mà điều khiến cho sắc mặt cô tái đi chính là khi cô đi đến đầu bậc thang, cái nhìn xuống… Chương 20Ngũ quan của hai đứa trẻ khá giống nhau, nhưng khí chất, tính tình, thậm chí là lời nói cử chỉ của bọn nhỏ hoàn toàn là hai người khác một trời một vực.Nếu nói Mặc Hi là mặt trời nhỏ, thấy người là có cảm giác như cây gặp gió xuân.Thì Diệp Minh Thành chính là Bắc Băng Dương thu nhỏ, giống y như ba cậu bé Diệp Sâm.Có lúc thậm chí còn tệ hơn!Cậu bé không thích nói chuyện, cũng không thích giao lưu, tính cách lạnh lùng quái gở, được Diệp Sâm dạy dỗ nghiêm túc có phương pháp, nhưng trên người cậu bé hoàn toàn không thấy được dáng vẻ một đứa trẻ năm tuổi nên có.“Chậc, hóa ra đây là cậu chủ nhỏ nhà họ Diệp, thật sự trông rất giống mình, nhưng cậu ấy cứng nhắc thế à? Trông như ông cụ non vậy”Mặc Hi trốn sau cửa nhìn, không nhịn được đồng tình.Trợ lý Lâm Tử Khang: “Cậu chủ nhỏ, bây giờ chúng ta chưa thể về nhà, lần này đến để chữa bệnh cho ba cậu, cậu không muốn ba khỏi bệnh sao?”Diệp Minh Thành: “…”Im lặng một lúc, dường như cuối cùng ba vẫn chiếm ưu thế trong lòng cậu.“Vây cái cô được đưa đến hôm nay là để chữa bệnh cho ba sao?”“… Thế sao?”Lâm Tử Khang cười ha hả, có hơi xấu hổ cười qua loa một câu.Khuôn mặt nhỏ của Diệp Minh Thành nhíu mày, cuối cùng cậu bé cầm dao nĩa trước mặt lên: “Nếu đã như thế thì nói cho ba biết, đối xử với cô nhà người ta tốt một chút, đừng hung dữ như thế!”.Lâm Tử Khang: “Khụ khụ khụ khụ..”Mặc Hi cách đó không xa: “III”Gì cơ?Còn dám hung dữ với mẹ cậu bé? Muốn bị đánh có phải không?!!Mặc Hi quay đầu rời đi, nắm chặt tay đi lên thẳng tầng cao nhất của khách sạn.Mấy phút sau, ở cửa phòng tổng thống cao nhất, mấy người vệ sĩ trông coi thấy một bóng người nho nhỏ với một khuôn mặt nhỏ đi từ trong thang máy ra, thoáng chốc trong lòng từng người đều xót xa.“Cậu chủ nhỏ, cậu về rồi à?”“Ừm” Mặc Hi cố gắng học theo dáng vẻ cứng nhắc vừa thấy dưới phòng ăn: “Ba đầu rồi?”“Tổng giám đốc ra ngoài rồi, nhưng anh ấy có dặn dò, nếu cậu chủ nhỏ có về thì vào nghỉ ngơi tốt trước, anh ấy sẽ nhanh chóng quay lại”.Những người này quả nhiên không nghi ngờ gì, sau khi nhanh chóng cung kính nói cho Mặc Hi tên xấu bắt nạt mẹ đã đi xong, bọn họ còn quan tâm đóng cửa phòng lại.Mặc Hi lập tức đi vào trong nhìn.Căn phòng này thật sự rất lớn, vừa nhìn thì trông giống như quảng trường lớn, chỉ là bên trong trang trí rất xa hoa, nguy nga lộng lẫy tỏa ánh sáng lung linh như cung điện vậy.Thể mẹ cậu bé đâu?Mặc Hi thu ánh mắt lại, một lần nữa mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm đám người này: “Biết rồi, các người đi đi”“Hả? Đi? Nhưng mà.”