Chương 1 “Diệp Sâm sắp trở về rồi?” Mộc Vân nâng cao chiếc bụng lớn hơn tám tháng, lúc đang ở trong phòng gấp những bộ quần áo trẻ con vừa mua, cô chợt nghe người giúp việc trong nhà bàn tán. Vậy mà anh trở về rồi? Là vì cô sắp sinh sao? Một sự vui mừng dâng lên trong lòng cô, trong phút chốc tay cô cũng khẽ run. Diệp Sâm là ba của đứa bé. Nhưng mà từ khi kết hôn đến nay, cô và anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần, chính là đêm kết hôn đó. Sau đó, anh rời đi, không gặp anh nữa. “Cục cưng, mẹ biết ba con không thích mẹ, nhưng mà không sao, chỉ cần ba con có thể đến đây xem lúc con chào đời thì mẹ đã vui rồi.” Khóe mắt của Mộc Vân hiện lên nước mắt, cô khẽ vuốt phần bụng nhô lên cao của mình. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn đều là niềm vui khó mà kiềm nén. Đúng thật là hai ngày sau, cậu cả nhà họ Diệp trở về. Mộc Vân nghe được thì lập tức kích động đến mức ôm bụng lớn chạy xuống dưới. Nhưng mà điều khiến cho sắc mặt cô tái đi chính là khi cô đi đến đầu bậc thang, cái nhìn xuống…
Chương 26
Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ ChạyTác giả: Đản QuyềnTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngChương 1 “Diệp Sâm sắp trở về rồi?” Mộc Vân nâng cao chiếc bụng lớn hơn tám tháng, lúc đang ở trong phòng gấp những bộ quần áo trẻ con vừa mua, cô chợt nghe người giúp việc trong nhà bàn tán. Vậy mà anh trở về rồi? Là vì cô sắp sinh sao? Một sự vui mừng dâng lên trong lòng cô, trong phút chốc tay cô cũng khẽ run. Diệp Sâm là ba của đứa bé. Nhưng mà từ khi kết hôn đến nay, cô và anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần, chính là đêm kết hôn đó. Sau đó, anh rời đi, không gặp anh nữa. “Cục cưng, mẹ biết ba con không thích mẹ, nhưng mà không sao, chỉ cần ba con có thể đến đây xem lúc con chào đời thì mẹ đã vui rồi.” Khóe mắt của Mộc Vân hiện lên nước mắt, cô khẽ vuốt phần bụng nhô lên cao của mình. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn đều là niềm vui khó mà kiềm nén. Đúng thật là hai ngày sau, cậu cả nhà họ Diệp trở về. Mộc Vân nghe được thì lập tức kích động đến mức ôm bụng lớn chạy xuống dưới. Nhưng mà điều khiến cho sắc mặt cô tái đi chính là khi cô đi đến đầu bậc thang, cái nhìn xuống… Chương 26Hai ngày sau, thời điểm coi như mẹ con Mộc Vân đợi trong nông trại này xem như có thể thuận lợi trốn tránh thì dì Karina nhận được một cuộc gọi.“Maris, cô Chung gọi điện đến, nói muốn tìm cô.”Cô Chung? Chung Hi Văn?Mộc Vân nghe được thì không nghĩ nhiều như vậy, từ bên cạnh con gái lập tức vào phòng nhận điện thoại.“Alô, Chung Hi Văn?”“Mộc Vân, à… Thật xin lỗi, tớ thật sự không phải cố ý muốn bán đứng cậu, bọn họ nói… Nói muốn ném tớ xuống cho cá ăn, Mộc Vân, tớ… tớ không muốn chết”Chưa ai từng nghĩ sau khi nhận cuộc điện này, bên trong vậy mà truyền đến tiếng khóc của Chung Hi Văn, luôn miệng nói mình không muốn chết.Sắc mắt Mộc Vân thoáng chốc thay đổi.Ai muốn ném cô ấy xuống biển cho cá ăn?Chẳng lẽ là Diệp Sâm? Người đó vậy mà tìm tới cô ấy?Cô ngay lập tức cả điện thoại cũng cầm không xong, gương mặt tái mét đứng đó: “Bây giờ cậu ở đâu?”Chung Hi Văn: “Tớ..”“Cô nói cho cô ấy biết, cô ấy chỉ có ba mươi phút, ba mươi phút sau nếu vẫn chưa xuất hiện trước mặt tôi thì cô đợi đến lúc bị ném xuống đi”Chung Hi Văn vẫn chưa nói xong cầu nào trong điện thoại, một giọng nói đàn ông khác đột nhiên vang lên, người này cách đầu dây điện thoại rất xa, Mộc Vân cũng có thể cảm giác được vẻ ngang ngược và sát khí của anh.Quả nhiên là tên đàn ông chó chết này.Vậy tính sao bây giờ? Cô cũng không thể vứt bỏ bạn thân này mặc kệ chứ? Nhưng cô cũng không có quan hệ gì với chuyện này.Mộc Vân tức đến run rẩy toàn thân, cuối cùng “bộp” một tiếng cúp điện thoại.Diệp Sâm, tên khốn kiếp nhà anh.“Mommy ơi, mommy sao thế? Xảy ra chuyện gì?”Vừa hay lúc này Mặc Hi nhìn thấy mẹ lâu quá chưa ra, nên đã đi vào tìm mẹ, nhìn thấy mẹ mình bị chọc tức thành ra thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cậu bé lập tức nhíu chặt lông mày lại.Là tên khốn nạn nào bắt nạt mẹ thế? Làm mẹ tức đến vậy!“Không có chuyện gì đâu, Mặc Hi, chuyện là… Mẹ muốn thương lượng với con một chuyện, con cùng với em gái có muốn quay về chỗ của bà và cậu không?”Mộc Vân khom xuống trước mặt con trai, cố gắng không để cho cậu bé nhìn ra được cảm xúc của mình, bắt đầu cẩn thận thương lượng chuyện này.Sự việc đã phát triển đến bước này rồi, cô cũng không còn cách nào tiếp tục né tránh được nữa, tiếp theo sau, cô nhất đi phải đi gặp người đàn ông đó, mới có thể cứu Chung Hi Văn ra.Nhưng còn hai đứa con biết làm sao?Cô nhất định không thể dẫn bọn trẻ cùng đi được, cũng không thể để bọn trẻ ở đây một mình được, làm như thế, quá nguy hiểm rồi, dựa vào cái tên nham hiểm đó, hoàn toàn không thể loại trừ khả năng sẽ phát hiện ra hai đứa nhỏ.Cho nên, để tránh bọn trẻ rời vào trong tay người đàn ông chó đó, cách duy nhất, chính là chia làm hai đường, trước hết là đưa bọn trẻ quay về nước.
Chương 26
Hai ngày sau, thời điểm coi như mẹ con Mộc Vân đợi trong nông trại này xem như có thể thuận lợi trốn tránh thì dì Karina nhận được một cuộc gọi.
“Maris, cô Chung gọi điện đến, nói muốn tìm cô.”
Cô Chung? Chung Hi Văn?
Mộc Vân nghe được thì không nghĩ nhiều như vậy, từ bên cạnh con gái lập tức vào phòng nhận điện thoại.
“Alô, Chung Hi Văn?”
“Mộc Vân, à… Thật xin lỗi, tớ thật sự không phải cố ý muốn bán đứng cậu, bọn họ nói… Nói muốn ném tớ xuống cho cá ăn, Mộc Vân, tớ… tớ không muốn chết”
Chưa ai từng nghĩ sau khi nhận cuộc điện này, bên trong vậy mà truyền đến tiếng khóc của Chung Hi Văn, luôn miệng nói mình không muốn chết.
Sắc mắt Mộc Vân thoáng chốc thay đổi.
Ai muốn ném cô ấy xuống biển cho cá ăn?
Chẳng lẽ là Diệp Sâm? Người đó vậy mà tìm tới cô ấy?
Cô ngay lập tức cả điện thoại cũng cầm không xong, gương mặt tái mét đứng đó: “Bây giờ cậu ở đâu?”
Chung Hi Văn: “Tớ..”
“Cô nói cho cô ấy biết, cô ấy chỉ có ba mươi phút, ba mươi phút sau nếu vẫn chưa xuất hiện trước mặt tôi thì cô đợi đến lúc bị ném xuống đi”
Chung Hi Văn vẫn chưa nói xong cầu nào trong điện thoại, một giọng nói đàn ông khác đột nhiên vang lên, người này cách đầu dây điện thoại rất xa, Mộc Vân cũng có thể cảm giác được vẻ ngang ngược và sát khí của anh.
Quả nhiên là tên đàn ông chó chết này.
Vậy tính sao bây giờ? Cô cũng không thể vứt bỏ bạn thân này mặc kệ chứ? Nhưng cô cũng không có quan hệ gì với chuyện này.
Mộc Vân tức đến run rẩy toàn thân, cuối cùng “bộp” một tiếng cúp điện thoại.
Diệp Sâm, tên khốn kiếp nhà anh.
“Mommy ơi, mommy sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Vừa hay lúc này Mặc Hi nhìn thấy mẹ lâu quá chưa ra, nên đã đi vào tìm mẹ, nhìn thấy mẹ mình bị chọc tức thành ra thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cậu bé lập tức nhíu chặt lông mày lại.
Là tên khốn nạn nào bắt nạt mẹ thế? Làm mẹ tức đến vậy!
“Không có chuyện gì đâu, Mặc Hi, chuyện là… Mẹ muốn thương lượng với con một chuyện, con cùng với em gái có muốn quay về chỗ của bà và cậu không?”
Mộc Vân khom xuống trước mặt con trai, cố gắng không để cho cậu bé nhìn ra được cảm xúc của mình, bắt đầu cẩn thận thương lượng chuyện này.
Sự việc đã phát triển đến bước này rồi, cô cũng không còn cách nào tiếp tục né tránh được nữa, tiếp theo sau, cô nhất đi phải đi gặp người đàn ông đó, mới có thể cứu Chung Hi Văn ra.
Nhưng còn hai đứa con biết làm sao?
Cô nhất định không thể dẫn bọn trẻ cùng đi được, cũng không thể để bọn trẻ ở đây một mình được, làm như thế, quá nguy hiểm rồi, dựa vào cái tên nham hiểm đó, hoàn toàn không thể loại trừ khả năng sẽ phát hiện ra hai đứa nhỏ.
Cho nên, để tránh bọn trẻ rời vào trong tay người đàn ông chó đó, cách duy nhất, chính là chia làm hai đường, trước hết là đưa bọn trẻ quay về nước.
Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ ChạyTác giả: Đản QuyềnTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngChương 1 “Diệp Sâm sắp trở về rồi?” Mộc Vân nâng cao chiếc bụng lớn hơn tám tháng, lúc đang ở trong phòng gấp những bộ quần áo trẻ con vừa mua, cô chợt nghe người giúp việc trong nhà bàn tán. Vậy mà anh trở về rồi? Là vì cô sắp sinh sao? Một sự vui mừng dâng lên trong lòng cô, trong phút chốc tay cô cũng khẽ run. Diệp Sâm là ba của đứa bé. Nhưng mà từ khi kết hôn đến nay, cô và anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần, chính là đêm kết hôn đó. Sau đó, anh rời đi, không gặp anh nữa. “Cục cưng, mẹ biết ba con không thích mẹ, nhưng mà không sao, chỉ cần ba con có thể đến đây xem lúc con chào đời thì mẹ đã vui rồi.” Khóe mắt của Mộc Vân hiện lên nước mắt, cô khẽ vuốt phần bụng nhô lên cao của mình. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn đều là niềm vui khó mà kiềm nén. Đúng thật là hai ngày sau, cậu cả nhà họ Diệp trở về. Mộc Vân nghe được thì lập tức kích động đến mức ôm bụng lớn chạy xuống dưới. Nhưng mà điều khiến cho sắc mặt cô tái đi chính là khi cô đi đến đầu bậc thang, cái nhìn xuống… Chương 26Hai ngày sau, thời điểm coi như mẹ con Mộc Vân đợi trong nông trại này xem như có thể thuận lợi trốn tránh thì dì Karina nhận được một cuộc gọi.“Maris, cô Chung gọi điện đến, nói muốn tìm cô.”Cô Chung? Chung Hi Văn?Mộc Vân nghe được thì không nghĩ nhiều như vậy, từ bên cạnh con gái lập tức vào phòng nhận điện thoại.“Alô, Chung Hi Văn?”“Mộc Vân, à… Thật xin lỗi, tớ thật sự không phải cố ý muốn bán đứng cậu, bọn họ nói… Nói muốn ném tớ xuống cho cá ăn, Mộc Vân, tớ… tớ không muốn chết”Chưa ai từng nghĩ sau khi nhận cuộc điện này, bên trong vậy mà truyền đến tiếng khóc của Chung Hi Văn, luôn miệng nói mình không muốn chết.Sắc mắt Mộc Vân thoáng chốc thay đổi.Ai muốn ném cô ấy xuống biển cho cá ăn?Chẳng lẽ là Diệp Sâm? Người đó vậy mà tìm tới cô ấy?Cô ngay lập tức cả điện thoại cũng cầm không xong, gương mặt tái mét đứng đó: “Bây giờ cậu ở đâu?”Chung Hi Văn: “Tớ..”“Cô nói cho cô ấy biết, cô ấy chỉ có ba mươi phút, ba mươi phút sau nếu vẫn chưa xuất hiện trước mặt tôi thì cô đợi đến lúc bị ném xuống đi”Chung Hi Văn vẫn chưa nói xong cầu nào trong điện thoại, một giọng nói đàn ông khác đột nhiên vang lên, người này cách đầu dây điện thoại rất xa, Mộc Vân cũng có thể cảm giác được vẻ ngang ngược và sát khí của anh.Quả nhiên là tên đàn ông chó chết này.Vậy tính sao bây giờ? Cô cũng không thể vứt bỏ bạn thân này mặc kệ chứ? Nhưng cô cũng không có quan hệ gì với chuyện này.Mộc Vân tức đến run rẩy toàn thân, cuối cùng “bộp” một tiếng cúp điện thoại.Diệp Sâm, tên khốn kiếp nhà anh.“Mommy ơi, mommy sao thế? Xảy ra chuyện gì?”Vừa hay lúc này Mặc Hi nhìn thấy mẹ lâu quá chưa ra, nên đã đi vào tìm mẹ, nhìn thấy mẹ mình bị chọc tức thành ra thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cậu bé lập tức nhíu chặt lông mày lại.Là tên khốn nạn nào bắt nạt mẹ thế? Làm mẹ tức đến vậy!“Không có chuyện gì đâu, Mặc Hi, chuyện là… Mẹ muốn thương lượng với con một chuyện, con cùng với em gái có muốn quay về chỗ của bà và cậu không?”Mộc Vân khom xuống trước mặt con trai, cố gắng không để cho cậu bé nhìn ra được cảm xúc của mình, bắt đầu cẩn thận thương lượng chuyện này.Sự việc đã phát triển đến bước này rồi, cô cũng không còn cách nào tiếp tục né tránh được nữa, tiếp theo sau, cô nhất đi phải đi gặp người đàn ông đó, mới có thể cứu Chung Hi Văn ra.Nhưng còn hai đứa con biết làm sao?Cô nhất định không thể dẫn bọn trẻ cùng đi được, cũng không thể để bọn trẻ ở đây một mình được, làm như thế, quá nguy hiểm rồi, dựa vào cái tên nham hiểm đó, hoàn toàn không thể loại trừ khả năng sẽ phát hiện ra hai đứa nhỏ.Cho nên, để tránh bọn trẻ rời vào trong tay người đàn ông chó đó, cách duy nhất, chính là chia làm hai đường, trước hết là đưa bọn trẻ quay về nước.