Chương 1 “Diệp Sâm sắp trở về rồi?” Mộc Vân nâng cao chiếc bụng lớn hơn tám tháng, lúc đang ở trong phòng gấp những bộ quần áo trẻ con vừa mua, cô chợt nghe người giúp việc trong nhà bàn tán. Vậy mà anh trở về rồi? Là vì cô sắp sinh sao? Một sự vui mừng dâng lên trong lòng cô, trong phút chốc tay cô cũng khẽ run. Diệp Sâm là ba của đứa bé. Nhưng mà từ khi kết hôn đến nay, cô và anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần, chính là đêm kết hôn đó. Sau đó, anh rời đi, không gặp anh nữa. “Cục cưng, mẹ biết ba con không thích mẹ, nhưng mà không sao, chỉ cần ba con có thể đến đây xem lúc con chào đời thì mẹ đã vui rồi.” Khóe mắt của Mộc Vân hiện lên nước mắt, cô khẽ vuốt phần bụng nhô lên cao của mình. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn đều là niềm vui khó mà kiềm nén. Đúng thật là hai ngày sau, cậu cả nhà họ Diệp trở về. Mộc Vân nghe được thì lập tức kích động đến mức ôm bụng lớn chạy xuống dưới. Nhưng mà điều khiến cho sắc mặt cô tái đi chính là khi cô đi đến đầu bậc thang, cái nhìn xuống…
Chương 133
Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ ChạyTác giả: Đản QuyềnTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngChương 1 “Diệp Sâm sắp trở về rồi?” Mộc Vân nâng cao chiếc bụng lớn hơn tám tháng, lúc đang ở trong phòng gấp những bộ quần áo trẻ con vừa mua, cô chợt nghe người giúp việc trong nhà bàn tán. Vậy mà anh trở về rồi? Là vì cô sắp sinh sao? Một sự vui mừng dâng lên trong lòng cô, trong phút chốc tay cô cũng khẽ run. Diệp Sâm là ba của đứa bé. Nhưng mà từ khi kết hôn đến nay, cô và anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần, chính là đêm kết hôn đó. Sau đó, anh rời đi, không gặp anh nữa. “Cục cưng, mẹ biết ba con không thích mẹ, nhưng mà không sao, chỉ cần ba con có thể đến đây xem lúc con chào đời thì mẹ đã vui rồi.” Khóe mắt của Mộc Vân hiện lên nước mắt, cô khẽ vuốt phần bụng nhô lên cao của mình. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn đều là niềm vui khó mà kiềm nén. Đúng thật là hai ngày sau, cậu cả nhà họ Diệp trở về. Mộc Vân nghe được thì lập tức kích động đến mức ôm bụng lớn chạy xuống dưới. Nhưng mà điều khiến cho sắc mặt cô tái đi chính là khi cô đi đến đầu bậc thang, cái nhìn xuống… Chương 133Mộc Vân vội vàng ôm lấy cậu bé.“Đúng vậy, thời gian trước thân thể Minh Thành nhà chúng tôi không thoải mái lắm cho nên không đi học được, hiện tại tốt rồi nên tới”*A, là do bị ốm sao? Tôi còn tưởng rắng cậu bé sẽ không đết Không hiểu sao cô giáo này nhìn Diệp Minh Thành trốn ở phía sau lại lộ ra một bộ dáng căn bản cũng không tin lời Mộc Vân.Mộc Vân: “..”Quên đi, không so đo với bọn họ.Mộc Vân dắt con trai: “Xin lỗi, tôi có thể đưa thăng bé vào không, sức khỏe của thằng bé không tốt lầm nên tôi muốn dặn dò giáo viên của Minh Thành một chút ““Như vậy không được! Đây là lần đầu tiên cô đến nhà trẻ à không biết quy định ở đây sao?”“Không phải.“Thưa cô, giáo viên của nhà trẻ chúng tôi phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế, thành phố có bao nhiêu người muốn gửi con cái của họ vào đây còn không được, nếu cô nghỉ ngờ giáo viên của chúng tôi không chăm sóc tốt cho con trai của cô thì cô có thể mang về nhà?”Thái độ cứng rắn của cô giáo này khiến Mộc Vân chỉ có thể hoặc là để Diệp Minh Thành tự mình đi vào, hoặc là đem cậu bé mang về nhà!Đây là trường mẫu giáo kiểu gì vậy?Thái độ có cần kiêu ngạo như vậy không?Mộc Vân không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể để cho đứa nhỏ một mình đi vào trong.Mà cô cũng không biết nhà trẻ trước mắt này thật sự là vô cùng danh tiếng, những đứa nhỏ tới đây đi học nhà trường đều căn cứ vào bối cảnh gia thế của chúng để nhập học, nếu không đạt tới trình độ nhất định người ta sẽ không nhận.Cho nên lúc tới báo danh, Diệp Diệp Sâm để Diệp Minh Thành lộ ra thân phận thật cho nên cậu bé ở chỗ này thật sự không được hoan nghênh lắm.Mộc Vân cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn cậu bé một mình đi vào.Tuy nhiên trước khi cậu bé bước vào, cô an ủi cậu bé một câu: “Minh Thành, cháu yên tâm, dì sẽ chờ cháu ở bên ngoài không đi đâu cả, buổi trưa sau khi cháu tan học chúng ta sẽ đi ăn được không?”“Vâng?”Diệp Minh Thành vốn cực kỳ kháng cự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.Có thể là bởi vì thời gian rất ngắn, cũng có thể là mommy nói sẽ ở bên ngoài đợi nên cậu bé mới cảm thấy hơi an tâm một chút.Vì thế Mộc Vân rời đi.Mà Diệp Minh Thành cũng theo cô giáo vào phòng học mà cậu bé đã lâu không tới “Ồ? Thằng ngốc này lại đến sao?”“Đúng vậy, tại sao cậu ta lại tới? Không phải cậu ta được gia đình đón đi chữa bệnh sao?”“Ha ha ha…”Những đứa trẻ trong lớp học khi nhìn thấy Diệp Minh Thành xuất hiện lập tức trêu chọc.Diệp Minh Thành nghe được những lời này khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé nhất thời tái nhợt, xoay người muốn rời đi.“Diệp Minh Thành, em đi đâu vậy? Em lại không vâng lời phải không?” Giáo viên đưa cậu bé vào thấy vậy ngay lập tức bắt cậu bé lại một lần nữa.
Chương 133
Mộc Vân vội vàng ôm lấy cậu bé.
“Đúng vậy, thời gian trước thân thể Minh Thành nhà chúng tôi không thoải mái lắm cho nên không đi học được, hiện tại tốt rồi nên tới”
*A, là do bị ốm sao? Tôi còn tưởng rắng cậu bé sẽ không đết Không hiểu sao cô giáo này nhìn Diệp Minh Thành trốn ở phía sau lại lộ ra một bộ dáng căn bản cũng không tin lời Mộc Vân.
Mộc Vân: “..”
Quên đi, không so đo với bọn họ.
Mộc Vân dắt con trai: “Xin lỗi, tôi có thể đưa thăng bé vào không, sức khỏe của thằng bé không tốt lầm nên tôi muốn dặn dò giáo viên của Minh Thành một chút “
“Như vậy không được! Đây là lần đầu tiên cô đến nhà trẻ à không biết quy định ở đây sao?”
“Không phải.
“Thưa cô, giáo viên của nhà trẻ chúng tôi phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế, thành phố có bao nhiêu người muốn gửi con cái của họ vào đây còn không được, nếu cô nghỉ ngờ giáo viên của chúng tôi không chăm sóc tốt cho con trai của cô thì cô có thể mang về nhà?”
Thái độ cứng rắn của cô giáo này khiến Mộc Vân chỉ có thể hoặc là để Diệp Minh Thành tự mình đi vào, hoặc là đem cậu bé mang về nhà!
Đây là trường mẫu giáo kiểu gì vậy?
Thái độ có cần kiêu ngạo như vậy không?
Mộc Vân không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể để cho đứa nhỏ một mình đi vào trong.
Mà cô cũng không biết nhà trẻ trước mắt này thật sự là vô cùng danh tiếng, những đứa nhỏ tới đây đi học nhà trường đều căn cứ vào bối cảnh gia thế của chúng để nhập học, nếu không đạt tới trình độ nhất định người ta sẽ không nhận.
Cho nên lúc tới báo danh, Diệp Diệp Sâm để Diệp Minh Thành lộ ra thân phận thật cho nên cậu bé ở chỗ này thật sự không được hoan nghênh lắm.
Mộc Vân cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn cậu bé một mình đi vào.
Tuy nhiên trước khi cậu bé bước vào, cô an ủi cậu bé một câu: “Minh Thành, cháu yên tâm, dì sẽ chờ cháu ở bên ngoài không đi đâu cả, buổi trưa sau khi cháu tan học chúng ta sẽ đi ăn được không?”
“Vâng?”
Diệp Minh Thành vốn cực kỳ kháng cự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Có thể là bởi vì thời gian rất ngắn, cũng có thể là mommy nói sẽ ở bên ngoài đợi nên cậu bé mới cảm thấy hơi an tâm một chút.
Vì thế Mộc Vân rời đi.
Mà Diệp Minh Thành cũng theo cô giáo vào phòng học mà cậu bé đã lâu không tới “Ồ? Thằng ngốc này lại đến sao?”
“Đúng vậy, tại sao cậu ta lại tới? Không phải cậu ta được gia đình đón đi chữa bệnh sao?”
“Ha ha ha…”
Những đứa trẻ trong lớp học khi nhìn thấy Diệp Minh Thành xuất hiện lập tức trêu chọc.
Diệp Minh Thành nghe được những lời này khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé nhất thời tái nhợt, xoay người muốn rời đi.
“Diệp Minh Thành, em đi đâu vậy? Em lại không vâng lời phải không?” Giáo viên đưa cậu bé vào thấy vậy ngay lập tức bắt cậu bé lại một lần nữa.
Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ ChạyTác giả: Đản QuyềnTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngChương 1 “Diệp Sâm sắp trở về rồi?” Mộc Vân nâng cao chiếc bụng lớn hơn tám tháng, lúc đang ở trong phòng gấp những bộ quần áo trẻ con vừa mua, cô chợt nghe người giúp việc trong nhà bàn tán. Vậy mà anh trở về rồi? Là vì cô sắp sinh sao? Một sự vui mừng dâng lên trong lòng cô, trong phút chốc tay cô cũng khẽ run. Diệp Sâm là ba của đứa bé. Nhưng mà từ khi kết hôn đến nay, cô và anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần, chính là đêm kết hôn đó. Sau đó, anh rời đi, không gặp anh nữa. “Cục cưng, mẹ biết ba con không thích mẹ, nhưng mà không sao, chỉ cần ba con có thể đến đây xem lúc con chào đời thì mẹ đã vui rồi.” Khóe mắt của Mộc Vân hiện lên nước mắt, cô khẽ vuốt phần bụng nhô lên cao của mình. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn đều là niềm vui khó mà kiềm nén. Đúng thật là hai ngày sau, cậu cả nhà họ Diệp trở về. Mộc Vân nghe được thì lập tức kích động đến mức ôm bụng lớn chạy xuống dưới. Nhưng mà điều khiến cho sắc mặt cô tái đi chính là khi cô đi đến đầu bậc thang, cái nhìn xuống… Chương 133Mộc Vân vội vàng ôm lấy cậu bé.“Đúng vậy, thời gian trước thân thể Minh Thành nhà chúng tôi không thoải mái lắm cho nên không đi học được, hiện tại tốt rồi nên tới”*A, là do bị ốm sao? Tôi còn tưởng rắng cậu bé sẽ không đết Không hiểu sao cô giáo này nhìn Diệp Minh Thành trốn ở phía sau lại lộ ra một bộ dáng căn bản cũng không tin lời Mộc Vân.Mộc Vân: “..”Quên đi, không so đo với bọn họ.Mộc Vân dắt con trai: “Xin lỗi, tôi có thể đưa thăng bé vào không, sức khỏe của thằng bé không tốt lầm nên tôi muốn dặn dò giáo viên của Minh Thành một chút ““Như vậy không được! Đây là lần đầu tiên cô đến nhà trẻ à không biết quy định ở đây sao?”“Không phải.“Thưa cô, giáo viên của nhà trẻ chúng tôi phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế, thành phố có bao nhiêu người muốn gửi con cái của họ vào đây còn không được, nếu cô nghỉ ngờ giáo viên của chúng tôi không chăm sóc tốt cho con trai của cô thì cô có thể mang về nhà?”Thái độ cứng rắn của cô giáo này khiến Mộc Vân chỉ có thể hoặc là để Diệp Minh Thành tự mình đi vào, hoặc là đem cậu bé mang về nhà!Đây là trường mẫu giáo kiểu gì vậy?Thái độ có cần kiêu ngạo như vậy không?Mộc Vân không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể để cho đứa nhỏ một mình đi vào trong.Mà cô cũng không biết nhà trẻ trước mắt này thật sự là vô cùng danh tiếng, những đứa nhỏ tới đây đi học nhà trường đều căn cứ vào bối cảnh gia thế của chúng để nhập học, nếu không đạt tới trình độ nhất định người ta sẽ không nhận.Cho nên lúc tới báo danh, Diệp Diệp Sâm để Diệp Minh Thành lộ ra thân phận thật cho nên cậu bé ở chỗ này thật sự không được hoan nghênh lắm.Mộc Vân cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn cậu bé một mình đi vào.Tuy nhiên trước khi cậu bé bước vào, cô an ủi cậu bé một câu: “Minh Thành, cháu yên tâm, dì sẽ chờ cháu ở bên ngoài không đi đâu cả, buổi trưa sau khi cháu tan học chúng ta sẽ đi ăn được không?”“Vâng?”Diệp Minh Thành vốn cực kỳ kháng cự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.Có thể là bởi vì thời gian rất ngắn, cũng có thể là mommy nói sẽ ở bên ngoài đợi nên cậu bé mới cảm thấy hơi an tâm một chút.Vì thế Mộc Vân rời đi.Mà Diệp Minh Thành cũng theo cô giáo vào phòng học mà cậu bé đã lâu không tới “Ồ? Thằng ngốc này lại đến sao?”“Đúng vậy, tại sao cậu ta lại tới? Không phải cậu ta được gia đình đón đi chữa bệnh sao?”“Ha ha ha…”Những đứa trẻ trong lớp học khi nhìn thấy Diệp Minh Thành xuất hiện lập tức trêu chọc.Diệp Minh Thành nghe được những lời này khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé nhất thời tái nhợt, xoay người muốn rời đi.“Diệp Minh Thành, em đi đâu vậy? Em lại không vâng lời phải không?” Giáo viên đưa cậu bé vào thấy vậy ngay lập tức bắt cậu bé lại một lần nữa.