Chương 1 “Diệp Sâm sắp trở về rồi?” Mộc Vân nâng cao chiếc bụng lớn hơn tám tháng, lúc đang ở trong phòng gấp những bộ quần áo trẻ con vừa mua, cô chợt nghe người giúp việc trong nhà bàn tán. Vậy mà anh trở về rồi? Là vì cô sắp sinh sao? Một sự vui mừng dâng lên trong lòng cô, trong phút chốc tay cô cũng khẽ run. Diệp Sâm là ba của đứa bé. Nhưng mà từ khi kết hôn đến nay, cô và anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần, chính là đêm kết hôn đó. Sau đó, anh rời đi, không gặp anh nữa. “Cục cưng, mẹ biết ba con không thích mẹ, nhưng mà không sao, chỉ cần ba con có thể đến đây xem lúc con chào đời thì mẹ đã vui rồi.” Khóe mắt của Mộc Vân hiện lên nước mắt, cô khẽ vuốt phần bụng nhô lên cao của mình. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn đều là niềm vui khó mà kiềm nén. Đúng thật là hai ngày sau, cậu cả nhà họ Diệp trở về. Mộc Vân nghe được thì lập tức kích động đến mức ôm bụng lớn chạy xuống dưới. Nhưng mà điều khiến cho sắc mặt cô tái đi chính là khi cô đi đến đầu bậc thang, cái nhìn xuống…
Chương 321
Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ ChạyTác giả: Đản QuyềnTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngChương 1 “Diệp Sâm sắp trở về rồi?” Mộc Vân nâng cao chiếc bụng lớn hơn tám tháng, lúc đang ở trong phòng gấp những bộ quần áo trẻ con vừa mua, cô chợt nghe người giúp việc trong nhà bàn tán. Vậy mà anh trở về rồi? Là vì cô sắp sinh sao? Một sự vui mừng dâng lên trong lòng cô, trong phút chốc tay cô cũng khẽ run. Diệp Sâm là ba của đứa bé. Nhưng mà từ khi kết hôn đến nay, cô và anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần, chính là đêm kết hôn đó. Sau đó, anh rời đi, không gặp anh nữa. “Cục cưng, mẹ biết ba con không thích mẹ, nhưng mà không sao, chỉ cần ba con có thể đến đây xem lúc con chào đời thì mẹ đã vui rồi.” Khóe mắt của Mộc Vân hiện lên nước mắt, cô khẽ vuốt phần bụng nhô lên cao của mình. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn đều là niềm vui khó mà kiềm nén. Đúng thật là hai ngày sau, cậu cả nhà họ Diệp trở về. Mộc Vân nghe được thì lập tức kích động đến mức ôm bụng lớn chạy xuống dưới. Nhưng mà điều khiến cho sắc mặt cô tái đi chính là khi cô đi đến đầu bậc thang, cái nhìn xuống… Chương 321Anh ta cũng nhướng mắt, tỏ thái độ bất cần.“Nhưng, em có nên nói cho anh biết không? Chuyện gì đã xảy ra?”Lúc này anh thực sự nhớ ra và hỏi chuyện gì đã xảy ra?Vì vậy, tình phụ tử trước đây, đều diễn?Mộc Vân, có chút trắng bệch sắc mặt hoàn toàn lạnh nhạt: “Ngươi hỏi ta? Làm sao ta biết? Lúc ta đi ngang qua, hắn đã trốn ở trong tủ, một mình, giống như … giống như mèo con bị bỏ rơi. Nếu.” bạn đã ở nhà, anh ấy sẽ làm gì? ”Khi nói chuyện, mắt cô bỗng đỏ hoe.Không còn gì khác, cô nghĩ đến đứa trẻ mà cô tìm thấy trong tủ lúc đó, và hình bóng đau lòng của anh lúc đó, thật sự, mỗi lần nghĩ đến, tim cô lại đau như dao cắt!Diệp Sâm giật mình.Chắc là cô ấy không ngờ mình bỗng dưng lại xúc động như vậy.Vẫn khóc…Lần đầu tiên, anh không tức giận khi đối mặt với lời buộc tội của cô.“Hắn đã lâu không gặp phải tình trạng này, khi còn nhỏ, bởi vì ở trong nhà cũ một thời gian, hắn trở nên ít nói hơn, cũng rất sợ hòa đồng với mọi người. Về sau, ta đem anh ấy ở bên cạnh anh ấy. Điều này hiếm khi xảy ra. ”“…”Đứng trước người đàn ông như thế này mà trong mắt Mộc Vânvẫn còn đỏ ướt, ngây người nhìn anh hồi lâu.Ý anh ấy là sao cơ?Có nghĩa là trẻ bị tự kỷ?Nếu là tự kỷ thì tình trạng này cũng dễ hiểu thôi, bởi trẻ tự kỷ nào cũng là do tâm lý bất an.Và cảm giác an toàn của đứa trẻ này, không phải là Mã Mã của cô ấy sao?Mộc Vânnhớ tới dáng vẻ có chút đau khổ và đáng thương khi đứa nhỏ này nghe cô nói bỏ đi mấy lần trước, rốt cuộc cũng hiểu ra.Cô vừa hiểu ra thì lòng đau như kim châm, hai giọt nước mắt to như hạt đậu rơi khỏi mắt cô không còn nữa.Diệp Sâm : “…”Cô ấy ốm à?Không dỗ khóc, dỗ xong khóc đi !!“Vậy thì đêm nay tôi không về nữa, tôi sẽ ở đây chăm sóc anh ấy.”“?”“Tiện thể, Mặc Mặc và em gái anh ấy vẫn ở trong căn hộ. Sau khi anh về thì thu xếp người chăm sóc bọn họ. Có thể gọi Vương tỷ. Hai đứa nhỏ như vậy ở nhà. Thật không an toàn.”Mộc Vânlấy trong túi ra một chùm chìa khóa khác.Diệp Sâm lại sững sờ.Đây là kết quả mà anh không ngờ tới, lúc đầu anh nói ra điều này chỉ là muốn nói cho cô biết, nguyên nhân thực sự dẫn đến tình trạng của Diệp Dận là gì?
Chương 321
Anh ta cũng nhướng mắt, tỏ thái độ bất cần.
“Nhưng, em có nên nói cho anh biết không? Chuyện gì đã xảy ra?”
Lúc này anh thực sự nhớ ra và hỏi chuyện gì đã xảy ra?
Vì vậy, tình phụ tử trước đây, đều diễn?
Mộc Vân, có chút trắng bệch sắc mặt hoàn toàn lạnh nhạt: “Ngươi hỏi ta? Làm sao ta biết? Lúc ta đi ngang qua, hắn đã trốn ở trong tủ, một mình, giống như … giống như mèo con bị bỏ rơi. Nếu.” bạn đã ở nhà, anh ấy sẽ làm gì? ”
Khi nói chuyện, mắt cô bỗng đỏ hoe.
Không còn gì khác, cô nghĩ đến đứa trẻ mà cô tìm thấy trong tủ lúc đó, và hình bóng đau lòng của anh lúc đó, thật sự, mỗi lần nghĩ đến, tim cô lại đau như dao cắt!
Diệp Sâm giật mình.
Chắc là cô ấy không ngờ mình bỗng dưng lại xúc động như vậy.
Vẫn khóc…
Lần đầu tiên, anh không tức giận khi đối mặt với lời buộc tội của cô.
“Hắn đã lâu không gặp phải tình trạng này, khi còn nhỏ, bởi vì ở trong nhà cũ một thời gian, hắn trở nên ít nói hơn, cũng rất sợ hòa đồng với mọi người. Về sau, ta đem anh ấy ở bên cạnh anh ấy. Điều này hiếm khi xảy ra. ”
“…”
Đứng trước người đàn ông như thế này mà trong mắt Mộc Vânvẫn còn đỏ ướt, ngây người nhìn anh hồi lâu.
Ý anh ấy là sao cơ?
Có nghĩa là trẻ bị tự kỷ?
Nếu là tự kỷ thì tình trạng này cũng dễ hiểu thôi, bởi trẻ tự kỷ nào cũng là do tâm lý bất an.
Và cảm giác an toàn của đứa trẻ này, không phải là Mã Mã của cô ấy sao?
Mộc Vânnhớ tới dáng vẻ có chút đau khổ và đáng thương khi đứa nhỏ này nghe cô nói bỏ đi mấy lần trước, rốt cuộc cũng hiểu ra.
Cô vừa hiểu ra thì lòng đau như kim châm, hai giọt nước mắt to như hạt đậu rơi khỏi mắt cô không còn nữa.
Diệp Sâm : “…”
Cô ấy ốm à?
Không dỗ khóc, dỗ xong khóc đi !!
“Vậy thì đêm nay tôi không về nữa, tôi sẽ ở đây chăm sóc anh ấy.”
“?”
“Tiện thể, Mặc Mặc và em gái anh ấy vẫn ở trong căn hộ. Sau khi anh về thì thu xếp người chăm sóc bọn họ. Có thể gọi Vương tỷ. Hai đứa nhỏ như vậy ở nhà. Thật không an toàn.”
Mộc Vânlấy trong túi ra một chùm chìa khóa khác.
Diệp Sâm lại sững sờ.
Đây là kết quả mà anh không ngờ tới, lúc đầu anh nói ra điều này chỉ là muốn nói cho cô biết, nguyên nhân thực sự dẫn đến tình trạng của Diệp Dận là gì?
Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ ChạyTác giả: Đản QuyềnTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngChương 1 “Diệp Sâm sắp trở về rồi?” Mộc Vân nâng cao chiếc bụng lớn hơn tám tháng, lúc đang ở trong phòng gấp những bộ quần áo trẻ con vừa mua, cô chợt nghe người giúp việc trong nhà bàn tán. Vậy mà anh trở về rồi? Là vì cô sắp sinh sao? Một sự vui mừng dâng lên trong lòng cô, trong phút chốc tay cô cũng khẽ run. Diệp Sâm là ba của đứa bé. Nhưng mà từ khi kết hôn đến nay, cô và anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần, chính là đêm kết hôn đó. Sau đó, anh rời đi, không gặp anh nữa. “Cục cưng, mẹ biết ba con không thích mẹ, nhưng mà không sao, chỉ cần ba con có thể đến đây xem lúc con chào đời thì mẹ đã vui rồi.” Khóe mắt của Mộc Vân hiện lên nước mắt, cô khẽ vuốt phần bụng nhô lên cao của mình. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn đều là niềm vui khó mà kiềm nén. Đúng thật là hai ngày sau, cậu cả nhà họ Diệp trở về. Mộc Vân nghe được thì lập tức kích động đến mức ôm bụng lớn chạy xuống dưới. Nhưng mà điều khiến cho sắc mặt cô tái đi chính là khi cô đi đến đầu bậc thang, cái nhìn xuống… Chương 321Anh ta cũng nhướng mắt, tỏ thái độ bất cần.“Nhưng, em có nên nói cho anh biết không? Chuyện gì đã xảy ra?”Lúc này anh thực sự nhớ ra và hỏi chuyện gì đã xảy ra?Vì vậy, tình phụ tử trước đây, đều diễn?Mộc Vân, có chút trắng bệch sắc mặt hoàn toàn lạnh nhạt: “Ngươi hỏi ta? Làm sao ta biết? Lúc ta đi ngang qua, hắn đã trốn ở trong tủ, một mình, giống như … giống như mèo con bị bỏ rơi. Nếu.” bạn đã ở nhà, anh ấy sẽ làm gì? ”Khi nói chuyện, mắt cô bỗng đỏ hoe.Không còn gì khác, cô nghĩ đến đứa trẻ mà cô tìm thấy trong tủ lúc đó, và hình bóng đau lòng của anh lúc đó, thật sự, mỗi lần nghĩ đến, tim cô lại đau như dao cắt!Diệp Sâm giật mình.Chắc là cô ấy không ngờ mình bỗng dưng lại xúc động như vậy.Vẫn khóc…Lần đầu tiên, anh không tức giận khi đối mặt với lời buộc tội của cô.“Hắn đã lâu không gặp phải tình trạng này, khi còn nhỏ, bởi vì ở trong nhà cũ một thời gian, hắn trở nên ít nói hơn, cũng rất sợ hòa đồng với mọi người. Về sau, ta đem anh ấy ở bên cạnh anh ấy. Điều này hiếm khi xảy ra. ”“…”Đứng trước người đàn ông như thế này mà trong mắt Mộc Vânvẫn còn đỏ ướt, ngây người nhìn anh hồi lâu.Ý anh ấy là sao cơ?Có nghĩa là trẻ bị tự kỷ?Nếu là tự kỷ thì tình trạng này cũng dễ hiểu thôi, bởi trẻ tự kỷ nào cũng là do tâm lý bất an.Và cảm giác an toàn của đứa trẻ này, không phải là Mã Mã của cô ấy sao?Mộc Vânnhớ tới dáng vẻ có chút đau khổ và đáng thương khi đứa nhỏ này nghe cô nói bỏ đi mấy lần trước, rốt cuộc cũng hiểu ra.Cô vừa hiểu ra thì lòng đau như kim châm, hai giọt nước mắt to như hạt đậu rơi khỏi mắt cô không còn nữa.Diệp Sâm : “…”Cô ấy ốm à?Không dỗ khóc, dỗ xong khóc đi !!“Vậy thì đêm nay tôi không về nữa, tôi sẽ ở đây chăm sóc anh ấy.”“?”“Tiện thể, Mặc Mặc và em gái anh ấy vẫn ở trong căn hộ. Sau khi anh về thì thu xếp người chăm sóc bọn họ. Có thể gọi Vương tỷ. Hai đứa nhỏ như vậy ở nhà. Thật không an toàn.”Mộc Vânlấy trong túi ra một chùm chìa khóa khác.Diệp Sâm lại sững sờ.Đây là kết quả mà anh không ngờ tới, lúc đầu anh nói ra điều này chỉ là muốn nói cho cô biết, nguyên nhân thực sự dẫn đến tình trạng của Diệp Dận là gì?