Sắc trời chợt bừng sáng, thời tiết nóng nực dần dần lùi đi, bên trong tứ hợp viện Hạnh Hoa của thủ đô.“Còn có thể có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện này nữa sao?”Lâm Tiêu Đồng mới vừa tỉnh giấc đã phát hiện ra trên giường của mình có thêm một người dàn ông.Sống kiếp cún độc thân suốt hai mươi hai năm, Lâm Tiêu Đồng trợn tròn cả hai mắt.Cô đã từng nghe tới chuyện trên giường mọc ra thêm một con mèo, mọc ra thêm một cây nấm, nhưng mẹ nó chứ sao còn có thể xuất hiện cả một người đàn ông cao đến một mét tám mươi thế này. K1ch thích, quá k1ch thích, trái tim kích động của Lâm Tiêu Đồng đập thình thịch.Cô nằm ở trên giường, không dám nhúc nhích, căng thẳng đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi. Ván giường cứng nhắc dưới thân đã nhắc nhở cô rằng, chiếu giường này tuyệt đối không phải chiếc giường đôi rộng một mét tám ở trong khách sạn tối hôm qua cô nghỉ lại.Lâm Tiêu Đồng nằm trên giường, đôi mắt xoay tròn, miệng ngậm thật chặt quan sát hoàn cảnh bốn xung quanh.Trên người cô đang đắp một chiếc chăn in…

Chương 13: Chương 13

Thập Niên 70 Tay Cầm Hạt Dưa Xem Kịch Ở Tứ Hợp ViệnTác giả: Tam Đốn La BặcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSắc trời chợt bừng sáng, thời tiết nóng nực dần dần lùi đi, bên trong tứ hợp viện Hạnh Hoa của thủ đô.“Còn có thể có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện này nữa sao?”Lâm Tiêu Đồng mới vừa tỉnh giấc đã phát hiện ra trên giường của mình có thêm một người dàn ông.Sống kiếp cún độc thân suốt hai mươi hai năm, Lâm Tiêu Đồng trợn tròn cả hai mắt.Cô đã từng nghe tới chuyện trên giường mọc ra thêm một con mèo, mọc ra thêm một cây nấm, nhưng mẹ nó chứ sao còn có thể xuất hiện cả một người đàn ông cao đến một mét tám mươi thế này. K1ch thích, quá k1ch thích, trái tim kích động của Lâm Tiêu Đồng đập thình thịch.Cô nằm ở trên giường, không dám nhúc nhích, căng thẳng đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi. Ván giường cứng nhắc dưới thân đã nhắc nhở cô rằng, chiếu giường này tuyệt đối không phải chiếc giường đôi rộng một mét tám ở trong khách sạn tối hôm qua cô nghỉ lại.Lâm Tiêu Đồng nằm trên giường, đôi mắt xoay tròn, miệng ngậm thật chặt quan sát hoàn cảnh bốn xung quanh.Trên người cô đang đắp một chiếc chăn in… Bức tường kép này được thiết kế rất khéo léo, vừa vặn ở chỗ nóc tủ, không chú ý nhìn thì hoàn toàn không thể nào phát hiện được.Tủ hơi cao, chân trần đứng trên giường miễn cưỡng có thể nhét cái hộp vào.Gian phòng này có khóa, là một gian phòng gần góc rẽ bên trong, bình thường ít người lui tới."Không tồi, kín kẽ, hoàn mỹ." Lâm Tiêu Đồng vỗ vỗ tay, đặt mông ngồi xuống giường.Cuộc sống không có việc làm thật là sảng khoái.Đời trước sau khi cô tốt nghiệp đại học đã phải trải qua năm cửa, chém sáu tướng, cuối cùng mới được nhận việc.Đêm cuối cùng trong buổi huấn luyện nhậm chức, cô ngủ một giấc trên giường lớn của khách sạn, vừa tỉnh lại cả bầu trời đều thay đổi.“Mấy trăm đồng kiểm tra sức khỏe còn chưa thanh toán cho mình đâu, hu hu hu thật sự là lỗ lớn rồi.”Vừa nghĩ tới chuyện thanh toán phí kiểm tra sức khỏe sau khi nhậm chức, cô lập tức cảm thấy đau lòng.Sau khi cảm thấy đã đói bụng, Lâm Tiêu Đồng thảnh thơi rời giường rửa mặt, ra cửa phòng đi bộ đến nhà chính, trong nhà không có một người.Cao Tú Lan đã ra ngoài mua thức ăn, Tạ Đại Cước đi làm, hiện tại trong nhà chỉ còn lại mình cô.Đi vào phòng bếp lấy được bữa sáng mẹ chồng Cao Tú Lan để lại, một chén cháo và mấy cái bánh hành lá.Lâm Tiêu Đồng cảm động hít hít cái mũi, cô lớn như vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên có người lớn để phần cơm cho.Cô bê chén cháo ngồi ăn ở nhà chính, cẩn thận quan sát trong sân.Đại viện bao gồm hai cái sân nhỏ, tạo thành hình chữ "日", phòng ở vuông vắn, vây thành một cái sân lớn.Các phòng ốc trong góc đều trồng cây hạnh, giữa sân là con đường nhỏ hình chữ "十" lát đá xanh.Không cần phải miêu tả thêm, bề ngoài y như hình vẽ về tứ hợp viện!Nghe các thế hệ trước nói rằng trước kia bên con hẻm nhỏ phía đông có một cái giếng cũ, chất nước ngọt ngào, thời kỳ khô hạn đã cứu rất nhiều người, cho nên sân bên này đều được gọi là đại viện giếng nước ngọt.Trước cửa nhà nhà đều trồng cây ăn quả, mảnh sân gần xưởng cán thép Hồng Tinh này phần lớn được người ta trồng cây hạnh.Hàng năm đến tháng ba tháng tư, xa xa nhìn từng mảng màu hồng nhạt khỏi cần nói cũng biết có bao nhiêu đẹp mắt.Theo thời gian phát triển, màu sắc hoa hạnh từ màu hồng nhạt dần dần chuyển thành màu trắng.Đến mùa hè khi trên cành hạnh xanh biếc điểm xuyết đầy quả hạnh vàng óng thì mùa hè vui vẻ của trẻ con trong đại viện đã đến.Sân sau nhà họ Tạ đang ở có tổng cộng năm hộ gia đình, trên cơ bản đều là công nhân viên chức của xưởng cán thép, hiểu rõ gốc rễ lẫn nhau.Nói không khoa trương chút nào, buổi trưa nhà ai ăn nhiều hơn hai miếng thịt thì nhóm các cô các bà đều biết rất rõ..

Bức tường kép này được thiết kế rất khéo léo, vừa vặn ở chỗ nóc tủ, không chú ý nhìn thì hoàn toàn không thể nào phát hiện được.

Tủ hơi cao, chân trần đứng trên giường miễn cưỡng có thể nhét cái hộp vào.

Gian phòng này có khóa, là một gian phòng gần góc rẽ bên trong, bình thường ít người lui tới.

"Không tồi, kín kẽ, hoàn mỹ.

" Lâm Tiêu Đồng vỗ vỗ tay, đặt mông ngồi xuống giường.

Cuộc sống không có việc làm thật là sảng khoái.

Đời trước sau khi cô tốt nghiệp đại học đã phải trải qua năm cửa, chém sáu tướng, cuối cùng mới được nhận việc.

Đêm cuối cùng trong buổi huấn luyện nhậm chức, cô ngủ một giấc trên giường lớn của khách sạn, vừa tỉnh lại cả bầu trời đều thay đổi.

“Mấy trăm đồng kiểm tra sức khỏe còn chưa thanh toán cho mình đâu, hu hu hu thật sự là lỗ lớn rồi.

”Vừa nghĩ tới chuyện thanh toán phí kiểm tra sức khỏe sau khi nhậm chức, cô lập tức cảm thấy đau lòng.

Sau khi cảm thấy đã đói bụng, Lâm Tiêu Đồng thảnh thơi rời giường rửa mặt, ra cửa phòng đi bộ đến nhà chính, trong nhà không có một người.

Cao Tú Lan đã ra ngoài mua thức ăn, Tạ Đại Cước đi làm, hiện tại trong nhà chỉ còn lại mình cô.

Đi vào phòng bếp lấy được bữa sáng mẹ chồng Cao Tú Lan để lại, một chén cháo và mấy cái bánh hành lá.

Lâm Tiêu Đồng cảm động hít hít cái mũi, cô lớn như vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên có người lớn để phần cơm cho.

Cô bê chén cháo ngồi ăn ở nhà chính, cẩn thận quan sát trong sân.

Đại viện bao gồm hai cái sân nhỏ, tạo thành hình chữ "日", phòng ở vuông vắn, vây thành một cái sân lớn.

Các phòng ốc trong góc đều trồng cây hạnh, giữa sân là con đường nhỏ hình chữ "十" lát đá xanh.

Không cần phải miêu tả thêm, bề ngoài y như hình vẽ về tứ hợp viện!Nghe các thế hệ trước nói rằng trước kia bên con hẻm nhỏ phía đông có một cái giếng cũ, chất nước ngọt ngào, thời kỳ khô hạn đã cứu rất nhiều người, cho nên sân bên này đều được gọi là đại viện giếng nước ngọt.

Trước cửa nhà nhà đều trồng cây ăn quả, mảnh sân gần xưởng cán thép Hồng Tinh này phần lớn được người ta trồng cây hạnh.

Hàng năm đến tháng ba tháng tư, xa xa nhìn từng mảng màu hồng nhạt khỏi cần nói cũng biết có bao nhiêu đẹp mắt.

Theo thời gian phát triển, màu sắc hoa hạnh từ màu hồng nhạt dần dần chuyển thành màu trắng.

Đến mùa hè khi trên cành hạnh xanh biếc điểm xuyết đầy quả hạnh vàng óng thì mùa hè vui vẻ của trẻ con trong đại viện đã đến.

Sân sau nhà họ Tạ đang ở có tổng cộng năm hộ gia đình, trên cơ bản đều là công nhân viên chức của xưởng cán thép, hiểu rõ gốc rễ lẫn nhau.

Nói không khoa trương chút nào, buổi trưa nhà ai ăn nhiều hơn hai miếng thịt thì nhóm các cô các bà đều biết rất rõ.

.

Thập Niên 70 Tay Cầm Hạt Dưa Xem Kịch Ở Tứ Hợp ViệnTác giả: Tam Đốn La BặcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSắc trời chợt bừng sáng, thời tiết nóng nực dần dần lùi đi, bên trong tứ hợp viện Hạnh Hoa của thủ đô.“Còn có thể có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện này nữa sao?”Lâm Tiêu Đồng mới vừa tỉnh giấc đã phát hiện ra trên giường của mình có thêm một người dàn ông.Sống kiếp cún độc thân suốt hai mươi hai năm, Lâm Tiêu Đồng trợn tròn cả hai mắt.Cô đã từng nghe tới chuyện trên giường mọc ra thêm một con mèo, mọc ra thêm một cây nấm, nhưng mẹ nó chứ sao còn có thể xuất hiện cả một người đàn ông cao đến một mét tám mươi thế này. K1ch thích, quá k1ch thích, trái tim kích động của Lâm Tiêu Đồng đập thình thịch.Cô nằm ở trên giường, không dám nhúc nhích, căng thẳng đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi. Ván giường cứng nhắc dưới thân đã nhắc nhở cô rằng, chiếu giường này tuyệt đối không phải chiếc giường đôi rộng một mét tám ở trong khách sạn tối hôm qua cô nghỉ lại.Lâm Tiêu Đồng nằm trên giường, đôi mắt xoay tròn, miệng ngậm thật chặt quan sát hoàn cảnh bốn xung quanh.Trên người cô đang đắp một chiếc chăn in… Bức tường kép này được thiết kế rất khéo léo, vừa vặn ở chỗ nóc tủ, không chú ý nhìn thì hoàn toàn không thể nào phát hiện được.Tủ hơi cao, chân trần đứng trên giường miễn cưỡng có thể nhét cái hộp vào.Gian phòng này có khóa, là một gian phòng gần góc rẽ bên trong, bình thường ít người lui tới."Không tồi, kín kẽ, hoàn mỹ." Lâm Tiêu Đồng vỗ vỗ tay, đặt mông ngồi xuống giường.Cuộc sống không có việc làm thật là sảng khoái.Đời trước sau khi cô tốt nghiệp đại học đã phải trải qua năm cửa, chém sáu tướng, cuối cùng mới được nhận việc.Đêm cuối cùng trong buổi huấn luyện nhậm chức, cô ngủ một giấc trên giường lớn của khách sạn, vừa tỉnh lại cả bầu trời đều thay đổi.“Mấy trăm đồng kiểm tra sức khỏe còn chưa thanh toán cho mình đâu, hu hu hu thật sự là lỗ lớn rồi.”Vừa nghĩ tới chuyện thanh toán phí kiểm tra sức khỏe sau khi nhậm chức, cô lập tức cảm thấy đau lòng.Sau khi cảm thấy đã đói bụng, Lâm Tiêu Đồng thảnh thơi rời giường rửa mặt, ra cửa phòng đi bộ đến nhà chính, trong nhà không có một người.Cao Tú Lan đã ra ngoài mua thức ăn, Tạ Đại Cước đi làm, hiện tại trong nhà chỉ còn lại mình cô.Đi vào phòng bếp lấy được bữa sáng mẹ chồng Cao Tú Lan để lại, một chén cháo và mấy cái bánh hành lá.Lâm Tiêu Đồng cảm động hít hít cái mũi, cô lớn như vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên có người lớn để phần cơm cho.Cô bê chén cháo ngồi ăn ở nhà chính, cẩn thận quan sát trong sân.Đại viện bao gồm hai cái sân nhỏ, tạo thành hình chữ "日", phòng ở vuông vắn, vây thành một cái sân lớn.Các phòng ốc trong góc đều trồng cây hạnh, giữa sân là con đường nhỏ hình chữ "十" lát đá xanh.Không cần phải miêu tả thêm, bề ngoài y như hình vẽ về tứ hợp viện!Nghe các thế hệ trước nói rằng trước kia bên con hẻm nhỏ phía đông có một cái giếng cũ, chất nước ngọt ngào, thời kỳ khô hạn đã cứu rất nhiều người, cho nên sân bên này đều được gọi là đại viện giếng nước ngọt.Trước cửa nhà nhà đều trồng cây ăn quả, mảnh sân gần xưởng cán thép Hồng Tinh này phần lớn được người ta trồng cây hạnh.Hàng năm đến tháng ba tháng tư, xa xa nhìn từng mảng màu hồng nhạt khỏi cần nói cũng biết có bao nhiêu đẹp mắt.Theo thời gian phát triển, màu sắc hoa hạnh từ màu hồng nhạt dần dần chuyển thành màu trắng.Đến mùa hè khi trên cành hạnh xanh biếc điểm xuyết đầy quả hạnh vàng óng thì mùa hè vui vẻ của trẻ con trong đại viện đã đến.Sân sau nhà họ Tạ đang ở có tổng cộng năm hộ gia đình, trên cơ bản đều là công nhân viên chức của xưởng cán thép, hiểu rõ gốc rễ lẫn nhau.Nói không khoa trương chút nào, buổi trưa nhà ai ăn nhiều hơn hai miếng thịt thì nhóm các cô các bà đều biết rất rõ..

Chương 13: Chương 13