Tác giả:

Đại ca thời mạt thế đang đánh zombie, không ngờ đánh vào một cuốn tiểu thuyết nữ chính trọng sinh ở thập niên 70. Trong tiểu thuyết cô trở thành nữ phụ cha không thương, mẹ không yêu, còn bị ném xuống nông thôn gia nhập hội pháo hôi.Phong Tri Ý lập tức vui vẻ: Quá tuyệt, cuối cùng cũng không cần cả ngày cắm đầu liều mạng với zombie, mình phải tranh thủ thời gian để nẳm ngửa làm cá mặn mới được.Về phần quần áo và lương thực thiếu tốn? Phong Tri Ý nhìn vật tư chất thành núi trong không gian, vấn đề này không tồn tại.Còn phải xuống đất làm ruộng? Phong Tri Ý có dị năng hệ mộc biểu thị đây chỉ là vấn đề của một bữa ăn sáng mà thôi.Nhưng bối cảnh gia đình của cái bia đỡ đạn này được nữ chính của tiểu thuyết coi là đùi vàng để ôm, cả ngày đều muốn kéo cô đi theo cốt truyện.Phong Tri Ý giơ tay từ chối nữ chính tiếp cận: Không hẹn gặp lại, tránh xa tôi một chút đi.Nữ phụ cũng muốn cướp bàn tay vàng này của cô.Phong Tri Ý tỏ vẻ chỉ muốn ngồi ăn dưa và xem kịch: Từ chối kẻ xấu, đừng hòng chiếm…

Chương 40: 40: Ngây Thơ Đến Tàn Nhẫn

Mạt Thế Xuyên Không Về Tn70Tác giả: Đông bán noãnTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐại ca thời mạt thế đang đánh zombie, không ngờ đánh vào một cuốn tiểu thuyết nữ chính trọng sinh ở thập niên 70. Trong tiểu thuyết cô trở thành nữ phụ cha không thương, mẹ không yêu, còn bị ném xuống nông thôn gia nhập hội pháo hôi.Phong Tri Ý lập tức vui vẻ: Quá tuyệt, cuối cùng cũng không cần cả ngày cắm đầu liều mạng với zombie, mình phải tranh thủ thời gian để nẳm ngửa làm cá mặn mới được.Về phần quần áo và lương thực thiếu tốn? Phong Tri Ý nhìn vật tư chất thành núi trong không gian, vấn đề này không tồn tại.Còn phải xuống đất làm ruộng? Phong Tri Ý có dị năng hệ mộc biểu thị đây chỉ là vấn đề của một bữa ăn sáng mà thôi.Nhưng bối cảnh gia đình của cái bia đỡ đạn này được nữ chính của tiểu thuyết coi là đùi vàng để ôm, cả ngày đều muốn kéo cô đi theo cốt truyện.Phong Tri Ý giơ tay từ chối nữ chính tiếp cận: Không hẹn gặp lại, tránh xa tôi một chút đi.Nữ phụ cũng muốn cướp bàn tay vàng này của cô.Phong Tri Ý tỏ vẻ chỉ muốn ngồi ăn dưa và xem kịch: Từ chối kẻ xấu, đừng hòng chiếm… Nhưng càng thêm tồi tệ chính là, còn có không ít trẻ con nhặt bùn đá hi hi ha ha ném về phía anh, giống như trở thành một kiểu vui chơi, ngây thơ mà tàn nhẫn.Người lớn bên cạnh hoặc là lạnh lùng tránh như rắn rết, hoặc là ghét bỏ vội vàng đi xa, không có ai mắng chúng.Vẻ mặt mỗi người đều mờ mịt lại tầm thường, rõ ràng bên cạnh có người đang ở địa ngục, lại hoàn toàn không để ý tới, thờ ơ tán gẫu chuyện thời tiết, chuyện trồng trọt, chuyện lông gà tỏi như bình thường.Thậm chí còn có một số tên du thủ du thực hoặc người già lại cố ý đến đạp anh vài cái, phun nước bọt vào anh hoặc cười nhạo đáng đời con trai địa chủ, để tìm kiếm cảm giác ưu việt vì mình là thành phần tốt.Đại khái là quá khứ ở dưới đáy xã hội đã lâu, một khi xoay người lại có thể tùy ý làm nhục người đã từng ở trên cao, nên bọn họ một loại kh*** c*m âm u vặn vẹo.Lưng chàng trai thẳng tắp, sắc mặt không chút thay đổi, mặc cho đá bùn đập đầy người, mặc cho đấm đá, nước miếng vũ nhục, anh chỉ hơi cúi đầu, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.Rõ ràng là chàng trai cao quý có một không hai trên đời, lại bị nghiền nát thành bùn, lưu lạc đến bị người bẩn thỉu mặc sức làm nhục.Phong Tri Ý nhìn thấy mà trái tim trong nháy mắt trở nên tịch mịch, cảm giác những thôn dân mặt mũi như thường kia giống như là yêu ma quỷ quái đeo mặt nạ người, trong vẻ ngoài ôn hòa kia lộ ra một loại hung ác.Đột nhiên cô cũng hiểu được, vì sao nhân vật phản diện trong sách cuối cùng muốn tiêu diệt tất cả mọi người trong Mộng Trang đại đội, mặc kệ nam nữ già trẻ, mặc kệ chân trời góc biển, một người cũng không buông tha.Nếu như là cô, đâu chỉ không buông tha người của Mộng Trang đại đội, cho dù là toàn bộ thế giới, cô cũng sẽ không tha thứ.“Thanh niên trí thức Trần!”Một giọng nói vui vẻ cắt đứt dòng khí tà ác đang sắp phá đất chui lên trong lòng Phong Tri Ý, cô quay đầu theo tiếng gọi, thì thấy Hứa Lê Hương nhẹ nhàng chạy tới:"Hôm nay cô có lên núi bẻ măng không?”Phong Tri Ý nhìn gương mặt thoải mái vui vẻ của cô ta, thì đột ngột nở nụ cười:"Không được, hôm nay tôi có việc rồi.”"Vậy được rồi."Hứa Lê Hương kỳ quái nhìn phong tri ý hiền hòa như trước, không hiểu sao lại cảm thấy nụ cười vừa rồi của cô có chút lạnh, cô ta sờ sờ cổ:"Vậy tôi đi trước nhé?”"Ừ."Phong Tri Ý gật gật đầu, chia tay với cô ta.Cô tránh người, lén lút đến gần trang trại lợn, lại phát hiện chuồng bò bị sập ngày hôm qua đã được người ta dựng lên một cách đơn sơ..

Nhưng càng thêm tồi tệ chính là, còn có không ít trẻ con nhặt bùn đá hi hi ha ha ném về phía anh, giống như trở thành một kiểu vui chơi, ngây thơ mà tàn nhẫn.

Người lớn bên cạnh hoặc là lạnh lùng tránh như rắn rết, hoặc là ghét bỏ vội vàng đi xa, không có ai mắng chúng.

Vẻ mặt mỗi người đều mờ mịt lại tầm thường, rõ ràng bên cạnh có người đang ở địa ngục, lại hoàn toàn không để ý tới, thờ ơ tán gẫu chuyện thời tiết, chuyện trồng trọt, chuyện lông gà tỏi như bình thường.

Thậm chí còn có một số tên du thủ du thực hoặc người già lại cố ý đến đạp anh vài cái, phun nước bọt vào anh hoặc cười nhạo đáng đời con trai địa chủ, để tìm kiếm cảm giác ưu việt vì mình là thành phần tốt.

Đại khái là quá khứ ở dưới đáy xã hội đã lâu, một khi xoay người lại có thể tùy ý làm nhục người đã từng ở trên cao, nên bọn họ một loại kh*** c*m âm u vặn vẹo.

Lưng chàng trai thẳng tắp, sắc mặt không chút thay đổi, mặc cho đá bùn đập đầy người, mặc cho đấm đá, nước miếng vũ nhục, anh chỉ hơi cúi đầu, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Rõ ràng là chàng trai cao quý có một không hai trên đời, lại bị nghiền nát thành bùn, lưu lạc đến bị người bẩn thỉu mặc sức làm nhục.

Phong Tri Ý nhìn thấy mà trái tim trong nháy mắt trở nên tịch mịch, cảm giác những thôn dân mặt mũi như thường kia giống như là yêu ma quỷ quái đeo mặt nạ người, trong vẻ ngoài ôn hòa kia lộ ra một loại hung ác.

Đột nhiên cô cũng hiểu được, vì sao nhân vật phản diện trong sách cuối cùng muốn tiêu diệt tất cả mọi người trong Mộng Trang đại đội, mặc kệ nam nữ già trẻ, mặc kệ chân trời góc biển, một người cũng không buông tha.

Nếu như là cô, đâu chỉ không buông tha người của Mộng Trang đại đội, cho dù là toàn bộ thế giới, cô cũng sẽ không tha thứ.

“Thanh niên trí thức Trần!”Một giọng nói vui vẻ cắt đứt dòng khí tà ác đang sắp phá đất chui lên trong lòng Phong Tri Ý, cô quay đầu theo tiếng gọi, thì thấy Hứa Lê Hương nhẹ nhàng chạy tới:"Hôm nay cô có lên núi bẻ măng không?”Phong Tri Ý nhìn gương mặt thoải mái vui vẻ của cô ta, thì đột ngột nở nụ cười:"Không được, hôm nay tôi có việc rồi.

”"Vậy được rồi.

"Hứa Lê Hương kỳ quái nhìn phong tri ý hiền hòa như trước, không hiểu sao lại cảm thấy nụ cười vừa rồi của cô có chút lạnh, cô ta sờ sờ cổ:"Vậy tôi đi trước nhé?”"Ừ.

"Phong Tri Ý gật gật đầu, chia tay với cô ta.

Cô tránh người, lén lút đến gần trang trại lợn, lại phát hiện chuồng bò bị sập ngày hôm qua đã được người ta dựng lên một cách đơn sơ.

.

Mạt Thế Xuyên Không Về Tn70Tác giả: Đông bán noãnTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐại ca thời mạt thế đang đánh zombie, không ngờ đánh vào một cuốn tiểu thuyết nữ chính trọng sinh ở thập niên 70. Trong tiểu thuyết cô trở thành nữ phụ cha không thương, mẹ không yêu, còn bị ném xuống nông thôn gia nhập hội pháo hôi.Phong Tri Ý lập tức vui vẻ: Quá tuyệt, cuối cùng cũng không cần cả ngày cắm đầu liều mạng với zombie, mình phải tranh thủ thời gian để nẳm ngửa làm cá mặn mới được.Về phần quần áo và lương thực thiếu tốn? Phong Tri Ý nhìn vật tư chất thành núi trong không gian, vấn đề này không tồn tại.Còn phải xuống đất làm ruộng? Phong Tri Ý có dị năng hệ mộc biểu thị đây chỉ là vấn đề của một bữa ăn sáng mà thôi.Nhưng bối cảnh gia đình của cái bia đỡ đạn này được nữ chính của tiểu thuyết coi là đùi vàng để ôm, cả ngày đều muốn kéo cô đi theo cốt truyện.Phong Tri Ý giơ tay từ chối nữ chính tiếp cận: Không hẹn gặp lại, tránh xa tôi một chút đi.Nữ phụ cũng muốn cướp bàn tay vàng này của cô.Phong Tri Ý tỏ vẻ chỉ muốn ngồi ăn dưa và xem kịch: Từ chối kẻ xấu, đừng hòng chiếm… Nhưng càng thêm tồi tệ chính là, còn có không ít trẻ con nhặt bùn đá hi hi ha ha ném về phía anh, giống như trở thành một kiểu vui chơi, ngây thơ mà tàn nhẫn.Người lớn bên cạnh hoặc là lạnh lùng tránh như rắn rết, hoặc là ghét bỏ vội vàng đi xa, không có ai mắng chúng.Vẻ mặt mỗi người đều mờ mịt lại tầm thường, rõ ràng bên cạnh có người đang ở địa ngục, lại hoàn toàn không để ý tới, thờ ơ tán gẫu chuyện thời tiết, chuyện trồng trọt, chuyện lông gà tỏi như bình thường.Thậm chí còn có một số tên du thủ du thực hoặc người già lại cố ý đến đạp anh vài cái, phun nước bọt vào anh hoặc cười nhạo đáng đời con trai địa chủ, để tìm kiếm cảm giác ưu việt vì mình là thành phần tốt.Đại khái là quá khứ ở dưới đáy xã hội đã lâu, một khi xoay người lại có thể tùy ý làm nhục người đã từng ở trên cao, nên bọn họ một loại kh*** c*m âm u vặn vẹo.Lưng chàng trai thẳng tắp, sắc mặt không chút thay đổi, mặc cho đá bùn đập đầy người, mặc cho đấm đá, nước miếng vũ nhục, anh chỉ hơi cúi đầu, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.Rõ ràng là chàng trai cao quý có một không hai trên đời, lại bị nghiền nát thành bùn, lưu lạc đến bị người bẩn thỉu mặc sức làm nhục.Phong Tri Ý nhìn thấy mà trái tim trong nháy mắt trở nên tịch mịch, cảm giác những thôn dân mặt mũi như thường kia giống như là yêu ma quỷ quái đeo mặt nạ người, trong vẻ ngoài ôn hòa kia lộ ra một loại hung ác.Đột nhiên cô cũng hiểu được, vì sao nhân vật phản diện trong sách cuối cùng muốn tiêu diệt tất cả mọi người trong Mộng Trang đại đội, mặc kệ nam nữ già trẻ, mặc kệ chân trời góc biển, một người cũng không buông tha.Nếu như là cô, đâu chỉ không buông tha người của Mộng Trang đại đội, cho dù là toàn bộ thế giới, cô cũng sẽ không tha thứ.“Thanh niên trí thức Trần!”Một giọng nói vui vẻ cắt đứt dòng khí tà ác đang sắp phá đất chui lên trong lòng Phong Tri Ý, cô quay đầu theo tiếng gọi, thì thấy Hứa Lê Hương nhẹ nhàng chạy tới:"Hôm nay cô có lên núi bẻ măng không?”Phong Tri Ý nhìn gương mặt thoải mái vui vẻ của cô ta, thì đột ngột nở nụ cười:"Không được, hôm nay tôi có việc rồi.”"Vậy được rồi."Hứa Lê Hương kỳ quái nhìn phong tri ý hiền hòa như trước, không hiểu sao lại cảm thấy nụ cười vừa rồi của cô có chút lạnh, cô ta sờ sờ cổ:"Vậy tôi đi trước nhé?”"Ừ."Phong Tri Ý gật gật đầu, chia tay với cô ta.Cô tránh người, lén lút đến gần trang trại lợn, lại phát hiện chuồng bò bị sập ngày hôm qua đã được người ta dựng lên một cách đơn sơ..

Chương 40: 40: Ngây Thơ Đến Tàn Nhẫn