“Người đâu tới đây nhanh lên, có người chết đuối rồi…”“Nhanh lên, đi xem nhanh, không biết còn sống hay không…”“Mau đi thông báo cho Trương lão Tam, để cho bọn họ mau đến xem…”Một loạt tiếng hét hỗn loạn và chói tai lọt vào tai Phong Thượng Thượng, suy nghĩ vẩn vơ của nàng cuối cùng cũng trở lại hiện thực, đại não vô thức nắm bắt được hai chữ “người chết”. Nàng theo bản năng ngước mắt lên, “vèo”một phát, vội vàng đứng dậy từ bờ ao nhìn về nơi phát ra âm thanh.Cách đó không xa, rất nhiều thôn dân đang chạy tới phía đông thôn, kết hợp với tiếng kêu la vừa mới nghe được, Phong Thượng Thượng tức thì đoán được chuyện gì xảy ra, trong lòng có dự cảm không lành.Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, nàng lập tức gạt mớ hỗn độn trong đầu sang một bên, nhấc chân chạy về phía đông thôn.Chờ đến khi nàng chạy đến đầu thôn, từ xa chỉ thấy dưới tàng cây liễu lớn bên bờ sông đang vây quanh, không thấy rõ trong vòng vây là tình cảnh gì, nhưng sắc mặt của những người vây xem đều nặng nề, còn không ngừng…
Chương 21: Chương 21
Thanh Vân Thê ThượngTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên Không“Người đâu tới đây nhanh lên, có người chết đuối rồi…”“Nhanh lên, đi xem nhanh, không biết còn sống hay không…”“Mau đi thông báo cho Trương lão Tam, để cho bọn họ mau đến xem…”Một loạt tiếng hét hỗn loạn và chói tai lọt vào tai Phong Thượng Thượng, suy nghĩ vẩn vơ của nàng cuối cùng cũng trở lại hiện thực, đại não vô thức nắm bắt được hai chữ “người chết”. Nàng theo bản năng ngước mắt lên, “vèo”một phát, vội vàng đứng dậy từ bờ ao nhìn về nơi phát ra âm thanh.Cách đó không xa, rất nhiều thôn dân đang chạy tới phía đông thôn, kết hợp với tiếng kêu la vừa mới nghe được, Phong Thượng Thượng tức thì đoán được chuyện gì xảy ra, trong lòng có dự cảm không lành.Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, nàng lập tức gạt mớ hỗn độn trong đầu sang một bên, nhấc chân chạy về phía đông thôn.Chờ đến khi nàng chạy đến đầu thôn, từ xa chỉ thấy dưới tàng cây liễu lớn bên bờ sông đang vây quanh, không thấy rõ trong vòng vây là tình cảnh gì, nhưng sắc mặt của những người vây xem đều nặng nề, còn không ngừng… Tất cả mọi người im lặng, mắt trợn miệng há, chỉ có Thẩm thị đang run rẩy đột nhiên ngừng cử động, trợn mắt như sắp ngất đi.Ngô Vi nhìn thấy cảnh này thì lạnh lùng hừ một tiếng, dội thêm một chậu nước lạnh, ngăn chặn thành công ý định giả vờ “hôn mê” của Thẩm thị.Với biểu hiện này của Thẩm thị, muốn để người khác tin tưởng nàng ta đúng thật là khó."Không! Không thể nào! Không thể nào!.." Thẩm Đại Trang không chịu nổi k*ch th*ch, không thể nào chấp nhận sự thật này, không ngừng lắc đầu.Thấy hắn ta không chịu chấp nhận, Phong Thượng Thượng thở dài: "Ngươi không muốn tin thì cũng phải tin, vết cào xước trên người Thẩm thị chính là chứng cứ rõ ràng nhất."Thẩm Đại Trang không thể giải thích, hắn ta cảm thấy linh hồn như bị r*t r* kh** c* th*.Ứng Thanh Vân lạnh lùng nói: "Thẩm thị, chuyện đã tới nước này rồi, mà ngươi vẫn chưa chịu nhận tội à? Chẳng nhẽ, ngươi lại chờ bị lôi đến đại lao rồi mới giải thích rõ ràng với ta về vết cào xước trên tay hả? Hay là nhân tiện giải thích việc, vì sao nhà của ngươi thiếu mất ba văn tiền nhỉ?"Ngô Vi "Soạt" một cái, rút thanh kiếm từ thắt lưng ra rồi chĩa vào Thẩm thị.Thanh kiếm rét lạnh, sát khí dày đặc, như thể giây tiếp theo sẽ rơi vào cổ nàng ta: "Nếu ngươi không nói ra sự thật, thanh kiếm này có thể rơi vào cổ ngươi đấy.""A..." Thẩm thị bị dọa sợ hét toáng lên, không thể biện minh được nữa.Vào giờ phút này, phòng tuyến trong lòng nàng ta bị sụp đổ hoàn toàn, nằm trên mặt đất khóc lóc, kêu la thảm thiết: "Ta, ta không cố ý, Tam Nha trộm tiền nên ta tức giận, ta chỉ muốn dạy dỗ nó một chút thôi.Nhưng, nhưng ta không muốn giết nó mà! Thật sự ta không cố ý mà.Lúc ta nhận ra thì Tam Nha đã không còn hơi thở.Thật sự ta không cố ý."Nước mắt nước mũi Thẩm thị giàn giụa tràn đầy đau buồn, nhưng Phong Thượng Thượng lại không dậy nổi một chút đồng cảm nào với nàng ta: "Ngươi biết không, có lẽ lúc ấy Tam Nha chưa chết, chỉ cần ngươi kịp thời hô hoán, không chừng có thể cứu được cô bé.Bởi vì sự ích kỷ của ngươi, Tam Nha còn chưa kịp trưởng thành đã phải rời khỏi thế gian này.Ngươi làm một người mẹ, không chỉ không muốn cứu cô bé, mà còn muốn vứt xác cô bé xuống sông, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Nếu như ta không cảm thấy bất thường mà đi báo án, Tam Nha chết đuối sẽ bị mang đi chôn cất một cách tùy ý.Còn ngươi sẽ có cuộc sống như một người bình thường, vờ như không có gì xảy ra, rồi tiếp tục việc sinh con trai của ngươi."Quả thực là trong thôn năm nào cũng có không ít trẻ con bị chết đuối, không có ai báo cho quan biết việc trẻ con chết đuối mà sẽ chôn ngay lập tức, ai có thể nghĩ tới rằng mấy đứa trẻ này phải chịu oan gì đâu chứ? Thẩm thị cũng nắm được điều này, tưởng rằng giả vờ chôn cất đứa trẻ bị chết đuối là sẽ chẳng có ai phát hiện chuyện xấu, nhưng lại không nghĩ tới bản thân chạm mặt một biến số mang tên Phong Thượng Thượng.Thẩm thị ngừng khóc một lúc rồi lại khóc toáng lên, khóc đến xé lòng, cũng chẳng biết là nàng ta đang khóc vì cái chết của Tam Nha, hay khóc vì số phận sắp tới của nàng ta nữa.Nhưng cho dù nàng ta khóc vì cái gì đi chăng nữa, hiện tại cũng chẳng có ai đồng cảm, thương tiếc nàng ta.Ngay cả Thẩm Đại Trang, người luôn tin tưởng nàng ta cũng không thể chịu nổi đả kích như vậy, đẩy nàng ta ra, không muốn nhìn dù chỉ một lần..
Tất cả mọi người im lặng, mắt trợn miệng há, chỉ có Thẩm thị đang run rẩy đột nhiên ngừng cử động, trợn mắt như sắp ngất đi.
Ngô Vi nhìn thấy cảnh này thì lạnh lùng hừ một tiếng, dội thêm một chậu nước lạnh, ngăn chặn thành công ý định giả vờ “hôn mê” của Thẩm thị.Với biểu hiện này của Thẩm thị, muốn để người khác tin tưởng nàng ta đúng thật là khó."Không! Không thể nào! Không thể nào!.." Thẩm Đại Trang không chịu nổi k*ch th*ch, không thể nào chấp nhận sự thật này, không ngừng lắc đầu.Thấy hắn ta không chịu chấp nhận, Phong Thượng Thượng thở dài: "Ngươi không muốn tin thì cũng phải tin, vết cào xước trên người Thẩm thị chính là chứng cứ rõ ràng nhất."Thẩm Đại Trang không thể giải thích, hắn ta cảm thấy linh hồn như bị r*t r* kh** c* th*.Ứng Thanh Vân lạnh lùng nói: "Thẩm thị, chuyện đã tới nước này rồi, mà ngươi vẫn chưa chịu nhận tội à? Chẳng nhẽ, ngươi lại chờ bị lôi đến đại lao rồi mới giải thích rõ ràng với ta về vết cào xước trên tay hả? Hay là nhân tiện giải thích việc, vì sao nhà của ngươi thiếu mất ba văn tiền nhỉ?"Ngô Vi "Soạt" một cái, rút thanh kiếm từ thắt lưng ra rồi chĩa vào Thẩm thị.
Thanh kiếm rét lạnh, sát khí dày đặc, như thể giây tiếp theo sẽ rơi vào cổ nàng ta: "Nếu ngươi không nói ra sự thật, thanh kiếm này có thể rơi vào cổ ngươi đấy.""A..." Thẩm thị bị dọa sợ hét toáng lên, không thể biện minh được nữa.
Vào giờ phút này, phòng tuyến trong lòng nàng ta bị sụp đổ hoàn toàn, nằm trên mặt đất khóc lóc, kêu la thảm thiết: "Ta, ta không cố ý, Tam Nha trộm tiền nên ta tức giận, ta chỉ muốn dạy dỗ nó một chút thôi.
Nhưng, nhưng ta không muốn giết nó mà! Thật sự ta không cố ý mà.
Lúc ta nhận ra thì Tam Nha đã không còn hơi thở.
Thật sự ta không cố ý."Nước mắt nước mũi Thẩm thị giàn giụa tràn đầy đau buồn, nhưng Phong Thượng Thượng lại không dậy nổi một chút đồng cảm nào với nàng ta: "Ngươi biết không, có lẽ lúc ấy Tam Nha chưa chết, chỉ cần ngươi kịp thời hô hoán, không chừng có thể cứu được cô bé.
Bởi vì sự ích kỷ của ngươi, Tam Nha còn chưa kịp trưởng thành đã phải rời khỏi thế gian này.
Ngươi làm một người mẹ, không chỉ không muốn cứu cô bé, mà còn muốn vứt xác cô bé xuống sông, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Nếu như ta không cảm thấy bất thường mà đi báo án, Tam Nha chết đuối sẽ bị mang đi chôn cất một cách tùy ý.
Còn ngươi sẽ có cuộc sống như một người bình thường, vờ như không có gì xảy ra, rồi tiếp tục việc sinh con trai của ngươi."Quả thực là trong thôn năm nào cũng có không ít trẻ con bị chết đuối, không có ai báo cho quan biết việc trẻ con chết đuối mà sẽ chôn ngay lập tức, ai có thể nghĩ tới rằng mấy đứa trẻ này phải chịu oan gì đâu chứ? Thẩm thị cũng nắm được điều này, tưởng rằng giả vờ chôn cất đứa trẻ bị chết đuối là sẽ chẳng có ai phát hiện chuyện xấu, nhưng lại không nghĩ tới bản thân chạm mặt một biến số mang tên Phong Thượng Thượng.Thẩm thị ngừng khóc một lúc rồi lại khóc toáng lên, khóc đến xé lòng, cũng chẳng biết là nàng ta đang khóc vì cái chết của Tam Nha, hay khóc vì số phận sắp tới của nàng ta nữa.Nhưng cho dù nàng ta khóc vì cái gì đi chăng nữa, hiện tại cũng chẳng có ai đồng cảm, thương tiếc nàng ta.
Ngay cả Thẩm Đại Trang, người luôn tin tưởng nàng ta cũng không thể chịu nổi đả kích như vậy, đẩy nàng ta ra, không muốn nhìn dù chỉ một lần..
Thanh Vân Thê ThượngTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên Không“Người đâu tới đây nhanh lên, có người chết đuối rồi…”“Nhanh lên, đi xem nhanh, không biết còn sống hay không…”“Mau đi thông báo cho Trương lão Tam, để cho bọn họ mau đến xem…”Một loạt tiếng hét hỗn loạn và chói tai lọt vào tai Phong Thượng Thượng, suy nghĩ vẩn vơ của nàng cuối cùng cũng trở lại hiện thực, đại não vô thức nắm bắt được hai chữ “người chết”. Nàng theo bản năng ngước mắt lên, “vèo”một phát, vội vàng đứng dậy từ bờ ao nhìn về nơi phát ra âm thanh.Cách đó không xa, rất nhiều thôn dân đang chạy tới phía đông thôn, kết hợp với tiếng kêu la vừa mới nghe được, Phong Thượng Thượng tức thì đoán được chuyện gì xảy ra, trong lòng có dự cảm không lành.Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, nàng lập tức gạt mớ hỗn độn trong đầu sang một bên, nhấc chân chạy về phía đông thôn.Chờ đến khi nàng chạy đến đầu thôn, từ xa chỉ thấy dưới tàng cây liễu lớn bên bờ sông đang vây quanh, không thấy rõ trong vòng vây là tình cảnh gì, nhưng sắc mặt của những người vây xem đều nặng nề, còn không ngừng… Tất cả mọi người im lặng, mắt trợn miệng há, chỉ có Thẩm thị đang run rẩy đột nhiên ngừng cử động, trợn mắt như sắp ngất đi.Ngô Vi nhìn thấy cảnh này thì lạnh lùng hừ một tiếng, dội thêm một chậu nước lạnh, ngăn chặn thành công ý định giả vờ “hôn mê” của Thẩm thị.Với biểu hiện này của Thẩm thị, muốn để người khác tin tưởng nàng ta đúng thật là khó."Không! Không thể nào! Không thể nào!.." Thẩm Đại Trang không chịu nổi k*ch th*ch, không thể nào chấp nhận sự thật này, không ngừng lắc đầu.Thấy hắn ta không chịu chấp nhận, Phong Thượng Thượng thở dài: "Ngươi không muốn tin thì cũng phải tin, vết cào xước trên người Thẩm thị chính là chứng cứ rõ ràng nhất."Thẩm Đại Trang không thể giải thích, hắn ta cảm thấy linh hồn như bị r*t r* kh** c* th*.Ứng Thanh Vân lạnh lùng nói: "Thẩm thị, chuyện đã tới nước này rồi, mà ngươi vẫn chưa chịu nhận tội à? Chẳng nhẽ, ngươi lại chờ bị lôi đến đại lao rồi mới giải thích rõ ràng với ta về vết cào xước trên tay hả? Hay là nhân tiện giải thích việc, vì sao nhà của ngươi thiếu mất ba văn tiền nhỉ?"Ngô Vi "Soạt" một cái, rút thanh kiếm từ thắt lưng ra rồi chĩa vào Thẩm thị.Thanh kiếm rét lạnh, sát khí dày đặc, như thể giây tiếp theo sẽ rơi vào cổ nàng ta: "Nếu ngươi không nói ra sự thật, thanh kiếm này có thể rơi vào cổ ngươi đấy.""A..." Thẩm thị bị dọa sợ hét toáng lên, không thể biện minh được nữa.Vào giờ phút này, phòng tuyến trong lòng nàng ta bị sụp đổ hoàn toàn, nằm trên mặt đất khóc lóc, kêu la thảm thiết: "Ta, ta không cố ý, Tam Nha trộm tiền nên ta tức giận, ta chỉ muốn dạy dỗ nó một chút thôi.Nhưng, nhưng ta không muốn giết nó mà! Thật sự ta không cố ý mà.Lúc ta nhận ra thì Tam Nha đã không còn hơi thở.Thật sự ta không cố ý."Nước mắt nước mũi Thẩm thị giàn giụa tràn đầy đau buồn, nhưng Phong Thượng Thượng lại không dậy nổi một chút đồng cảm nào với nàng ta: "Ngươi biết không, có lẽ lúc ấy Tam Nha chưa chết, chỉ cần ngươi kịp thời hô hoán, không chừng có thể cứu được cô bé.Bởi vì sự ích kỷ của ngươi, Tam Nha còn chưa kịp trưởng thành đã phải rời khỏi thế gian này.Ngươi làm một người mẹ, không chỉ không muốn cứu cô bé, mà còn muốn vứt xác cô bé xuống sông, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Nếu như ta không cảm thấy bất thường mà đi báo án, Tam Nha chết đuối sẽ bị mang đi chôn cất một cách tùy ý.Còn ngươi sẽ có cuộc sống như một người bình thường, vờ như không có gì xảy ra, rồi tiếp tục việc sinh con trai của ngươi."Quả thực là trong thôn năm nào cũng có không ít trẻ con bị chết đuối, không có ai báo cho quan biết việc trẻ con chết đuối mà sẽ chôn ngay lập tức, ai có thể nghĩ tới rằng mấy đứa trẻ này phải chịu oan gì đâu chứ? Thẩm thị cũng nắm được điều này, tưởng rằng giả vờ chôn cất đứa trẻ bị chết đuối là sẽ chẳng có ai phát hiện chuyện xấu, nhưng lại không nghĩ tới bản thân chạm mặt một biến số mang tên Phong Thượng Thượng.Thẩm thị ngừng khóc một lúc rồi lại khóc toáng lên, khóc đến xé lòng, cũng chẳng biết là nàng ta đang khóc vì cái chết của Tam Nha, hay khóc vì số phận sắp tới của nàng ta nữa.Nhưng cho dù nàng ta khóc vì cái gì đi chăng nữa, hiện tại cũng chẳng có ai đồng cảm, thương tiếc nàng ta.Ngay cả Thẩm Đại Trang, người luôn tin tưởng nàng ta cũng không thể chịu nổi đả kích như vậy, đẩy nàng ta ra, không muốn nhìn dù chỉ một lần..