Tháng 4 năm 1992, thành phố Đông Hải, hậu viện Linh Đan Đường, phòng khám trung y. “Tiểu Lâm, sao cháu ngủ rồi, Tiểu Lâm?”Gió xuân thổi lá dâu tằm trong mẹt trúc lớn kêu xào xạc, theo người đẩy cửa, gió lớn xộc vào trong viện, cuốn lá dâu bay lên, cũng đánh thức người phụ nữ đang bưng mẹt trúc. Đây là đâu, sao trong lòng cô có cái mẹt trúc?Lâm Bạch Thanh vô thức giữ lá dâu trong mẹt không bị gió cuốn đi, mơ mơ hồ hồ nói: “Chú út, buổi trưa chú muốn ăn đồ ăn tôi mang theo không, tôi lập tức mang tới cho chú. ”“Tiểu Lâm, cháu nói mớ cái gì vậy, cái gì mà chú út, cái gì mà đồ ăn?” Người tới bưng lá dâu khô ngập tràn hương rượu trong lòng cô, nắm lấy một nắm lớn bỏ vào trong cối đá, cầm chày đá lên giã. Lá dâu theo chày mà lên, lại theo chày mà xuống, rơi vào trong cối đá, hóa thành bột mịn sau khi giã, nổi lên một lớp sương mỏng màu xanh đậu. Trong từng tiếng chày đá, cuối cùng người phụ nữ ngủ gật cũng tỉnh táo lại, mở to mắt quan sát xung quanh, từ căn viện nhìn tới chày đá rồi tới cối…

Chương 3: 3: Linh Đan Đường 3

Thập Niên 90 Nữ Bác Sĩ Trung Y Xinh ĐẹpTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTháng 4 năm 1992, thành phố Đông Hải, hậu viện Linh Đan Đường, phòng khám trung y. “Tiểu Lâm, sao cháu ngủ rồi, Tiểu Lâm?”Gió xuân thổi lá dâu tằm trong mẹt trúc lớn kêu xào xạc, theo người đẩy cửa, gió lớn xộc vào trong viện, cuốn lá dâu bay lên, cũng đánh thức người phụ nữ đang bưng mẹt trúc. Đây là đâu, sao trong lòng cô có cái mẹt trúc?Lâm Bạch Thanh vô thức giữ lá dâu trong mẹt không bị gió cuốn đi, mơ mơ hồ hồ nói: “Chú út, buổi trưa chú muốn ăn đồ ăn tôi mang theo không, tôi lập tức mang tới cho chú. ”“Tiểu Lâm, cháu nói mớ cái gì vậy, cái gì mà chú út, cái gì mà đồ ăn?” Người tới bưng lá dâu khô ngập tràn hương rượu trong lòng cô, nắm lấy một nắm lớn bỏ vào trong cối đá, cầm chày đá lên giã. Lá dâu theo chày mà lên, lại theo chày mà xuống, rơi vào trong cối đá, hóa thành bột mịn sau khi giã, nổi lên một lớp sương mỏng màu xanh đậu. Trong từng tiếng chày đá, cuối cùng người phụ nữ ngủ gật cũng tỉnh táo lại, mở to mắt quan sát xung quanh, từ căn viện nhìn tới chày đá rồi tới cối… Dưới sự kiến nghị của mọi người, Lâm Bạch Thanh đã chọn Cố Vệ Quốc vừa xuất ngũ về, trông thành thật đáng tin.Lúc đầu, hai người sống rất tốt, cô kinh doanh phòng khám trung y, ủng hộ anh ta lập nghiệp, mở xưởng chế thuốc Linh Đan, hai người còn cùng sáng lập bệnh viện trung y tư nhân đầu tiên trong nước.Trong mười mấy năm, bởi vì y thuật tốt, cô nổi tiếng gần xa, bệnh nhân khắp nơi trong nước lần lượt kéo tới, mà cô, giỏi nhất là điều trị các trường hợp khó, không biết đã cứu bao nhiêu bệnh nhân nguy hiểm tính mạng.Linh Đan Đường cũng vụt sáng lên, trở thành doanh nghiệp lớn ở thành phố Đông Hải.Sự nghiệp danh lợi của hai vợ chồng họ đều gặt hái thành công, chẳng những danh tiếng đồn xa, tiền kiếm được cũng nhiều vô số.Bởi vì hai người vẫn chưa có con, trong lòng Lâm Bạch Thanh luôn ôm nỗi tự trách rất lớn, vừa kê thuốc, hầm canh tẩm bổ thân thể cho Cố Vệ Quốc, vừa biết rõ bản thân không có bệnh, lại uống hết bát thuốc này tới bát thuốc kia, chỉ mong có thể sinh một đứa con cho chồng.Nhưng không biết đã uống bao nhiêu thuốc, bụng cô vẫn không có chút động tĩnh nào, nửa đời cũng chưa mang thai được.Nếu không phải bản thân là bác sĩ, cô còn tưởng mình vô sinh.Nhưng có một ngày, cô xảy ra tai nạn xe trên phố lớn, suýt chút mất mạng, mà qua điều tra của cảnh sát, thằng nhóc choai choai tông cô lại là con riêng do Cố Vệ Quốc sinh bên ngoài.Đã mười bốn mươi lăm tuổi rồi, lúc này cô mới biết, hóa ra Cố Vệ Quốc không phải không thể sinh, chỉ là không muốn sinh con với cô.Anh ta ở bên ngoài lén lút nuôi hai cô vợ, con riêng có tới bốn người.Lâm Bạch Thanh mới vỡ lẽ, dứt khoát tận tay đưa đứa con trai chưa thành niên đó của Cố Vệ Quốc vào trại giáo dưỡng, cũng lập tức khởi tố quan tòa, muốn ly hôn với anh ta.Con riêng giết chính thất, Cố Vệ Quốc không thể chối cãi, sảng khoái đồng ý ly hôn.Nhưng lấy lý do Linh Đan Đường là tổ sản nhà họ Cố, cô không có con, anh ta lấy đi tất cả quyền nắm giữ cổ phần Linh Đan Đường.Cũng cho tới đây, cuối cùng Lâm Bạch Thanh mới hiểu, sở dĩ chồng không sinh con với cô là vì anh ta đã sớm chuẩn bị ly hôn với cô rồi.Sau khi cãi thắng được một khoản tiền phụng dưỡng lớn, cuối cùng Lâm Bạch Thanh mới lựa chọn thỏa hiệp, giao Linh Đan Đường cho Cố Vệ Quốc.Có câu cao nhất sáng nhất là mặt trăng mặt trời, thân nhất xa lạ nhất là vợ chồng, anh ta dùng hết năng lực của cô, thủ đoạn dứt khoát, theo lý cũng nên kinh doanh tốt Linh Đan Đường.Thực tế lại khác, sau khi Cố Vệ Quốc tiếp nhận, Linh Đan Đường liên tục rơi vào các tin đồn xấu như tranh chấp điều trị, vấn đề chất lượng thuốc, chém giá.Anh ta chẳng những kinh doanh danh tiếng của Linh Đan Đường rơi tới chạm đáy, sau đó bản thân cũng vào tù, còn hại cô bị liên lụy, bị truyền thông nghi ngờ, bị bệnh nhân hoài nghi, thậm chí ngay cả giấy phép hành y cũng vì bị liên lụy mà bị tịch thu, hủy bỏ.Một bác sĩ mất đi giấy phép hành nghề đồng nghĩa với phế đi hai tay, huống chi danh tiếng của cô còn hỏng bét.Lâm Bạch Thanh hối hận đau buồn, sa sút, ẩn cư.Mà vào lúc cô tưởng từ đây mình không thể hành y được nữa, viện trưởng Cố Bồi của bệnh viện hải quân Đông Hải tìm tới cô.Thực ra anh cũng là người nhà họ Cố, còn là chú của Cố Vệ Quốc.Hồi trẻ là một trung một tây, lại là trưởng bối và tiểu bối, Lâm Bạch Thanh không qua lại gì với Cố Bồi.Cho tới tuổi xế chiều, lúc cô thân bại danh liệt, anh đứng ra mời luật sư giúp cô thưa kiện, khôi phục giấy phép hành y của cô, còn mời cô gia nhập trung tâm nghiên cứu chữa bệnh của bệnh viện hải quân, cùng anh tiến hành nghiên cứu phát triển chữa trị kết hợp trung tây y.Vốn dĩ chỉ là bác sĩ trung y giỏi, sau khi theo Cố Bồi hệ thống học tập phương pháp chữa trị tây y, y thuật của Lâm Bạch Thanh lại có bước nhảy vọt.…Bây giờ, cô lại quay về ba mươi năm trước.Lâm Bạch Thanh, 21 tuổi, chưa kết hôn.Linh Đan Đường chỉ cần thực hiện hôn ước là có thể lấy được, lúc này đang ở dưới chân cô!.

Dưới sự kiến nghị của mọi người, Lâm Bạch Thanh đã chọn Cố Vệ Quốc vừa xuất ngũ về, trông thành thật đáng tin.

Lúc đầu, hai người sống rất tốt, cô kinh doanh phòng khám trung y, ủng hộ anh ta lập nghiệp, mở xưởng chế thuốc Linh Đan, hai người còn cùng sáng lập bệnh viện trung y tư nhân đầu tiên trong nước.

Trong mười mấy năm, bởi vì y thuật tốt, cô nổi tiếng gần xa, bệnh nhân khắp nơi trong nước lần lượt kéo tới, mà cô, giỏi nhất là điều trị các trường hợp khó, không biết đã cứu bao nhiêu bệnh nhân nguy hiểm tính mạng.

Linh Đan Đường cũng vụt sáng lên, trở thành doanh nghiệp lớn ở thành phố Đông Hải.

Sự nghiệp danh lợi của hai vợ chồng họ đều gặt hái thành công, chẳng những danh tiếng đồn xa, tiền kiếm được cũng nhiều vô số.

Bởi vì hai người vẫn chưa có con, trong lòng Lâm Bạch Thanh luôn ôm nỗi tự trách rất lớn, vừa kê thuốc, hầm canh tẩm bổ thân thể cho Cố Vệ Quốc, vừa biết rõ bản thân không có bệnh, lại uống hết bát thuốc này tới bát thuốc kia, chỉ mong có thể sinh một đứa con cho chồng.

Nhưng không biết đã uống bao nhiêu thuốc, bụng cô vẫn không có chút động tĩnh nào, nửa đời cũng chưa mang thai được.

Nếu không phải bản thân là bác sĩ, cô còn tưởng mình vô sinh.

Nhưng có một ngày, cô xảy ra tai nạn xe trên phố lớn, suýt chút mất mạng, mà qua điều tra của cảnh sát, thằng nhóc choai choai tông cô lại là con riêng do Cố Vệ Quốc sinh bên ngoài.

Đã mười bốn mươi lăm tuổi rồi, lúc này cô mới biết, hóa ra Cố Vệ Quốc không phải không thể sinh, chỉ là không muốn sinh con với cô.

Anh ta ở bên ngoài lén lút nuôi hai cô vợ, con riêng có tới bốn người.

Lâm Bạch Thanh mới vỡ lẽ, dứt khoát tận tay đưa đứa con trai chưa thành niên đó của Cố Vệ Quốc vào trại giáo dưỡng, cũng lập tức khởi tố quan tòa, muốn ly hôn với anh ta.

Con riêng giết chính thất, Cố Vệ Quốc không thể chối cãi, sảng khoái đồng ý ly hôn.

Nhưng lấy lý do Linh Đan Đường là tổ sản nhà họ Cố, cô không có con, anh ta lấy đi tất cả quyền nắm giữ cổ phần Linh Đan Đường.

Cũng cho tới đây, cuối cùng Lâm Bạch Thanh mới hiểu, sở dĩ chồng không sinh con với cô là vì anh ta đã sớm chuẩn bị ly hôn với cô rồi.

Sau khi cãi thắng được một khoản tiền phụng dưỡng lớn, cuối cùng Lâm Bạch Thanh mới lựa chọn thỏa hiệp, giao Linh Đan Đường cho Cố Vệ Quốc.

Có câu cao nhất sáng nhất là mặt trăng mặt trời, thân nhất xa lạ nhất là vợ chồng, anh ta dùng hết năng lực của cô, thủ đoạn dứt khoát, theo lý cũng nên kinh doanh tốt Linh Đan Đường.

Thực tế lại khác, sau khi Cố Vệ Quốc tiếp nhận, Linh Đan Đường liên tục rơi vào các tin đồn xấu như tranh chấp điều trị, vấn đề chất lượng thuốc, chém giá.

Anh ta chẳng những kinh doanh danh tiếng của Linh Đan Đường rơi tới chạm đáy, sau đó bản thân cũng vào tù, còn hại cô bị liên lụy, bị truyền thông nghi ngờ, bị bệnh nhân hoài nghi, thậm chí ngay cả giấy phép hành y cũng vì bị liên lụy mà bị tịch thu, hủy bỏ.

Một bác sĩ mất đi giấy phép hành nghề đồng nghĩa với phế đi hai tay, huống chi danh tiếng của cô còn hỏng bét.

Lâm Bạch Thanh hối hận đau buồn, sa sút, ẩn cư.

Mà vào lúc cô tưởng từ đây mình không thể hành y được nữa, viện trưởng Cố Bồi của bệnh viện hải quân Đông Hải tìm tới cô.

Thực ra anh cũng là người nhà họ Cố, còn là chú của Cố Vệ Quốc.

Hồi trẻ là một trung một tây, lại là trưởng bối và tiểu bối, Lâm Bạch Thanh không qua lại gì với Cố Bồi.

Cho tới tuổi xế chiều, lúc cô thân bại danh liệt, anh đứng ra mời luật sư giúp cô thưa kiện, khôi phục giấy phép hành y của cô, còn mời cô gia nhập trung tâm nghiên cứu chữa bệnh của bệnh viện hải quân, cùng anh tiến hành nghiên cứu phát triển chữa trị kết hợp trung tây y.

Vốn dĩ chỉ là bác sĩ trung y giỏi, sau khi theo Cố Bồi hệ thống học tập phương pháp chữa trị tây y, y thuật của Lâm Bạch Thanh lại có bước nhảy vọt.

…Bây giờ, cô lại quay về ba mươi năm trước.

Lâm Bạch Thanh, 21 tuổi, chưa kết hôn.

Linh Đan Đường chỉ cần thực hiện hôn ước là có thể lấy được, lúc này đang ở dưới chân cô!.

Thập Niên 90 Nữ Bác Sĩ Trung Y Xinh ĐẹpTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTháng 4 năm 1992, thành phố Đông Hải, hậu viện Linh Đan Đường, phòng khám trung y. “Tiểu Lâm, sao cháu ngủ rồi, Tiểu Lâm?”Gió xuân thổi lá dâu tằm trong mẹt trúc lớn kêu xào xạc, theo người đẩy cửa, gió lớn xộc vào trong viện, cuốn lá dâu bay lên, cũng đánh thức người phụ nữ đang bưng mẹt trúc. Đây là đâu, sao trong lòng cô có cái mẹt trúc?Lâm Bạch Thanh vô thức giữ lá dâu trong mẹt không bị gió cuốn đi, mơ mơ hồ hồ nói: “Chú út, buổi trưa chú muốn ăn đồ ăn tôi mang theo không, tôi lập tức mang tới cho chú. ”“Tiểu Lâm, cháu nói mớ cái gì vậy, cái gì mà chú út, cái gì mà đồ ăn?” Người tới bưng lá dâu khô ngập tràn hương rượu trong lòng cô, nắm lấy một nắm lớn bỏ vào trong cối đá, cầm chày đá lên giã. Lá dâu theo chày mà lên, lại theo chày mà xuống, rơi vào trong cối đá, hóa thành bột mịn sau khi giã, nổi lên một lớp sương mỏng màu xanh đậu. Trong từng tiếng chày đá, cuối cùng người phụ nữ ngủ gật cũng tỉnh táo lại, mở to mắt quan sát xung quanh, từ căn viện nhìn tới chày đá rồi tới cối… Dưới sự kiến nghị của mọi người, Lâm Bạch Thanh đã chọn Cố Vệ Quốc vừa xuất ngũ về, trông thành thật đáng tin.Lúc đầu, hai người sống rất tốt, cô kinh doanh phòng khám trung y, ủng hộ anh ta lập nghiệp, mở xưởng chế thuốc Linh Đan, hai người còn cùng sáng lập bệnh viện trung y tư nhân đầu tiên trong nước.Trong mười mấy năm, bởi vì y thuật tốt, cô nổi tiếng gần xa, bệnh nhân khắp nơi trong nước lần lượt kéo tới, mà cô, giỏi nhất là điều trị các trường hợp khó, không biết đã cứu bao nhiêu bệnh nhân nguy hiểm tính mạng.Linh Đan Đường cũng vụt sáng lên, trở thành doanh nghiệp lớn ở thành phố Đông Hải.Sự nghiệp danh lợi của hai vợ chồng họ đều gặt hái thành công, chẳng những danh tiếng đồn xa, tiền kiếm được cũng nhiều vô số.Bởi vì hai người vẫn chưa có con, trong lòng Lâm Bạch Thanh luôn ôm nỗi tự trách rất lớn, vừa kê thuốc, hầm canh tẩm bổ thân thể cho Cố Vệ Quốc, vừa biết rõ bản thân không có bệnh, lại uống hết bát thuốc này tới bát thuốc kia, chỉ mong có thể sinh một đứa con cho chồng.Nhưng không biết đã uống bao nhiêu thuốc, bụng cô vẫn không có chút động tĩnh nào, nửa đời cũng chưa mang thai được.Nếu không phải bản thân là bác sĩ, cô còn tưởng mình vô sinh.Nhưng có một ngày, cô xảy ra tai nạn xe trên phố lớn, suýt chút mất mạng, mà qua điều tra của cảnh sát, thằng nhóc choai choai tông cô lại là con riêng do Cố Vệ Quốc sinh bên ngoài.Đã mười bốn mươi lăm tuổi rồi, lúc này cô mới biết, hóa ra Cố Vệ Quốc không phải không thể sinh, chỉ là không muốn sinh con với cô.Anh ta ở bên ngoài lén lút nuôi hai cô vợ, con riêng có tới bốn người.Lâm Bạch Thanh mới vỡ lẽ, dứt khoát tận tay đưa đứa con trai chưa thành niên đó của Cố Vệ Quốc vào trại giáo dưỡng, cũng lập tức khởi tố quan tòa, muốn ly hôn với anh ta.Con riêng giết chính thất, Cố Vệ Quốc không thể chối cãi, sảng khoái đồng ý ly hôn.Nhưng lấy lý do Linh Đan Đường là tổ sản nhà họ Cố, cô không có con, anh ta lấy đi tất cả quyền nắm giữ cổ phần Linh Đan Đường.Cũng cho tới đây, cuối cùng Lâm Bạch Thanh mới hiểu, sở dĩ chồng không sinh con với cô là vì anh ta đã sớm chuẩn bị ly hôn với cô rồi.Sau khi cãi thắng được một khoản tiền phụng dưỡng lớn, cuối cùng Lâm Bạch Thanh mới lựa chọn thỏa hiệp, giao Linh Đan Đường cho Cố Vệ Quốc.Có câu cao nhất sáng nhất là mặt trăng mặt trời, thân nhất xa lạ nhất là vợ chồng, anh ta dùng hết năng lực của cô, thủ đoạn dứt khoát, theo lý cũng nên kinh doanh tốt Linh Đan Đường.Thực tế lại khác, sau khi Cố Vệ Quốc tiếp nhận, Linh Đan Đường liên tục rơi vào các tin đồn xấu như tranh chấp điều trị, vấn đề chất lượng thuốc, chém giá.Anh ta chẳng những kinh doanh danh tiếng của Linh Đan Đường rơi tới chạm đáy, sau đó bản thân cũng vào tù, còn hại cô bị liên lụy, bị truyền thông nghi ngờ, bị bệnh nhân hoài nghi, thậm chí ngay cả giấy phép hành y cũng vì bị liên lụy mà bị tịch thu, hủy bỏ.Một bác sĩ mất đi giấy phép hành nghề đồng nghĩa với phế đi hai tay, huống chi danh tiếng của cô còn hỏng bét.Lâm Bạch Thanh hối hận đau buồn, sa sút, ẩn cư.Mà vào lúc cô tưởng từ đây mình không thể hành y được nữa, viện trưởng Cố Bồi của bệnh viện hải quân Đông Hải tìm tới cô.Thực ra anh cũng là người nhà họ Cố, còn là chú của Cố Vệ Quốc.Hồi trẻ là một trung một tây, lại là trưởng bối và tiểu bối, Lâm Bạch Thanh không qua lại gì với Cố Bồi.Cho tới tuổi xế chiều, lúc cô thân bại danh liệt, anh đứng ra mời luật sư giúp cô thưa kiện, khôi phục giấy phép hành y của cô, còn mời cô gia nhập trung tâm nghiên cứu chữa bệnh của bệnh viện hải quân, cùng anh tiến hành nghiên cứu phát triển chữa trị kết hợp trung tây y.Vốn dĩ chỉ là bác sĩ trung y giỏi, sau khi theo Cố Bồi hệ thống học tập phương pháp chữa trị tây y, y thuật của Lâm Bạch Thanh lại có bước nhảy vọt.…Bây giờ, cô lại quay về ba mươi năm trước.Lâm Bạch Thanh, 21 tuổi, chưa kết hôn.Linh Đan Đường chỉ cần thực hiện hôn ước là có thể lấy được, lúc này đang ở dưới chân cô!.

Chương 3: 3: Linh Đan Đường 3